Hai người bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy chính mình trong mắt đối phương, phảng phất cũng thấy đối phương thật lòng.Uyển Ước ức chế cảm giác xấu hổ, cố lấy dũng khí hỏi:“Chàng có thể…… Chỉ thích một mình thiếρ sao?”“Đương nhiên.”“Thật sự?” Hốc mắt nàng từ từ ướt át, tràn trề hơi nước.“Đương nhiên, đương nhiên!”Nàng không thể phân biệt lời của hắn có thể tin hay không, nhưng nàng bị động tâm, muốn vì hắn mạo hiểm.“Thiếρ đã từng thật là muốn…… Biến thành Uyển Diễn.” Uyển Ước nhịn không được khóc, những lời lúc trước không nói, bây giờ không khỏi hướng hắn thổ lộ.Nàng đã từng sợ hãi yếu thế, mà bây giờ, nàng muốn cho hắn biết rõ nàng yêu thích hắn đến cỡ nào, yêu thích đến mức thà rằng trở nên giống như muội muội.“Nếu như thiếρ biến thành Uyển Diễn như vậy, chàng có hay không sẽ càng ưa thích thiếρ?”“Không, nàng không cần giống muội ấy.” Hắn ôn nhu hôn nước mắt rơi của nàng, không ngừng xin lỗi, lo lắng mất đi thần thái chững chạc tỉnh táo lúc trước.“Thực xin lỗi, Uyển Ước.”Luống cuống tay chân trấn an thê tử, Đường Cẩn Tư hoảng loạn trước nay chưa từng có, cảm giác đau lòng cho đến khi nàng không hề khóc thút thít mới tiêu giảm một chút.“Xin lỗi vì cái gì?” Uyển Ước thút tha thút thít.“Bởi vì ta là trượng phu của nàng……”“Xin lỗi vì cái gì?” Nàng lại hỏi.“Ta cần phải khiến cho nàng cười , Thế mà lại…… Luôn để cho nàng khóc.” Hắn tự trách khẽ hôn khóe mắt nàng, nếm đến hương vị mặn chát.Uyển Ước hất cằm lên, nhìn mặt của hắn, không phải là lịch sự nho nhã, cũng không phải là âm hiểm xảo trá, hắn lúc này như đắm chìm trong dưới ánh mặt trời, cả người phát ra ánh sáng ấm áp hiền hòa ấm lòng người.
Đó là thần thái lúc trước nàng chưa từng thấy qua……“Ta bảo đảm sẽ không lại để cho nàng khóc thút thít .” Hắn nhẹ giọng hứa hẹn, nhu tình như nước.Khắp nơi đều nóng bỏng lên, hai người lý trí đều mờ đi.“Chàng thật giống như trở nên…… Càng đẹp mắt rồi?” Uyển Ước đã bị mê hoặc, nhắm mắt lại.Đường Cẩn Tư giống như mời gọi, hôn lên môi của nàng.“Trên mặt ta có vết thương.”“Đúng là…… Cả người chàng…… Thoạt nhìn…… Cùng trước kia không giống lắm.” Uyển Ước miệng bị hắn chận lại, lời nói lộn xộn vừa ra khỏi miệng liền bị nghiền nát.“Hi vọng nàng không ghét.”Uyển Ước say mê đón ý nói hùa hắn, làm sao sẽ chán ghét? Nàng nghĩ nói cho hắn biết, nàng thích bộ dáng hắn bây giờ, nhu tình tràn đầy, từng cái vẻ mặt đều mang theo ấm áp mê người, phảng phất…… Hắn đang yêu nàng.“Các con cuối cùng đã trở lại!” Đột nhiên xuất hiện tiếng la từ cửa truyền vào.Đường Cẩn Tư bị buộc thả Uyển Ước ra.Uyển Ước theo hắn nhìn về phía cửa, thấy Đường lão phu nhân đứng ở cạnh cửa, Uyển Ước thẹn thùng lên tiếng,“Nương, con…… Về nhà.”“Hôm nay không rời nhà đi?” Đường lão phu nhân xem kỹ bọn họ ngón tay giao triền, tư thái dựa sát vào nhau.Uyển Ước mặt đỏ cúi đầu xuống.Đường Cẩn Tư nghiêm trang nói:“Uyển Ước bị thương, cũng sẽ không đi.”“Cái gì?” Đường lão phu nhân kinh hoảng tiến lên, quan sát tình huống Uyển Ước, tiếp theo trừng nhìn về con trai,“Cẩn Tư, có phải con hạ độc thủ hay không?”“Nương, nương cho con là ai!” Đường Cẩn Tư kêu to.Uyển Ước nín cười, mặt dán lên ngực trượng phu, ở trước vạt áo hắn vuốt phẳng lau đi nước mắt chưa khô, cố ý không vì trượng phu làm sáng tỏ.“Uyển Ước, nàng cũng nói một chút đi.” Đường Cẩn Tư vỗ nhẹ nàng.Uyển Ước ngáp một cái,“Ừ, ngủ.”“Uyển Ước!”Nàng ỷ lại trong ngực hắn bất động.
Ngực của hắn sao lại ấm áp như vậy, nàng không muốn rời đi.Có lẽ nàng lại tin tưởng hắn lần nữa.
Tâm rách nát rồi, tựa hồ đang từng giọt từng giọt một lần nữa được khâu lại.“Tướng công.” Nàng đột nhiên lên tiếng.“Làm sao vậy?” Đường Cẩn Tư cùng mẫu thân đều đã im lặng.“Thiếρ quyết định…… Tạm thời không ngừng yêu chàng.”Đường Cẩn Tư cùng mẫu thân hai mặt nhìn nhau, một hồi lâu, không tiếng động cười một tiếng.Đông gió thổi qua, lá rụng vô số.Uyển Diễn mang theo lễ phẩm đến trước Đường gia, sau khi vào cửa, Gặp Đường Cẩn Tư đang muốn ra khỏi cửa, vội vã nói chuyện với nhau vài câu, Uyển Diễn liền phát hiện tỷ phu thay đổi.
Ánh mắt nhìn nàng trở nên bình thản, thái độ đối với nàng như một trưởng bối.
Nhưng mà, thần thái hắn so với trước kia càng thêm ôn nhu ấm áp.Uyển Diễn không khỏi đoán rằng, có phải hay không tỷ tỷ làm chuyện gì cải biến tỷ phu?“Uyển Diễn, một mình muội đến sao?” Ngồi ở trên giường êm đọc sách Uyển Ước thấy muội muội tới chơi, bất an nhìn ra cửa.Uyển Diễn hiểu ý, cười nói:“Cha mẹ không có tới, vẫn còn giận tỷ, nghe nói tỷ đi tìm cô cô, bọn họ thiếu chút nữa chạy tới tửu lâu của cô cô đại náo.”“Mấy ngày nữa ta sẽ về nhà mẹ đẻ hướng cha mẹ nhận lỗi!” Uyển Ước khổ thán.“Cùng cô cô không quan hệ, muội nếu trở về, khuyên bọn họ ngàn vạn lần đừng tìm cô cô làm phiền.”“Bọn họ biết rõ tỷ bị thương, cũng rất lo lắng.
Bất quá, chỉ sợ vừa thấy mặt nhịn không được trách mắng tỷ, cho nên mới không có tới thăm tỷ.
Tỷ tỷ, tỷ phu sẽ trấn an tốt cha mẹ , tỷ liền an tâm dưỡng thương đi!”“Cẩn Tư……” Cùng muội muội nói đến trượng phu, Uyển Ước vẫn có chút không được tự nhiên.Uyển Diễn hiểu cảm thụ của nàng, sáng sủa nói:“Tỷ, có nhà một người hướng muội xin cưới, mặc dù gia thế không tính quá tốt, nhưng là…… Nghe nói nhân phẩm không tệ, bộ dáng cũng xinh đẹp, muội dự định để cho cha mẹ an bài muội cùng đối phương gặp mặt một lần.”Uyển Ước có chút do dự, Uyển Diễn chuẩn bị xuất giá, buông tha cho trượng phu của nàng rồi?“Tỷ phu đã sớm cùng muội thương lượng qua, muội cùng với hắn…… Hôn sự lúc trước không tính toán gì hết.
Hắn không nói cho tỷ biết sao?”Uyển Ước lắc đầu.“Các ngươi…… Thương lượng lúc nào?”Uyển Diễn nói rõ ý định không muốn lấy Cẩn Tư của mình, Uyển Ước mê hoặc sắc mặt đột nhiên trở nên thâm trầm.“Khi đó hắn liền quyết định hủy bỏ hôn sự?”“Đúng vậy.” Uyển Diễn suy nghĩ một chút, nhịn không được bán đứng Đường Cẩn Tư, nói cho Uyển Ước,“Tỷ phu có đặc biệt dặn dò muội, đừng quá sớm đem tin tức nói cho tỷ biết.”“……” Uyển Ước vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười.Uyển Diễn trong lòng sợ hãi, suy nghĩ một lát nói:“Tỷ, muội thấy tỷ phu tựa hồ không giống lịch sự nho nhã như ngoài mặt đâu, hoàn mỹ vô khuyết.”Uyển Ước không tiếng động đồng ý.
Đường Cẩn Tư thật ra là cái khẩu Phật tâm xà, âm hiểm xảo trá tiểu nhân.Đúng vậy, cái trượng phu không ôn nhã không hoàn mỹ này, đối nàng yêu thương cùng quý trọng ngày càng sâu hơn.
Uyển Ước kháng cự không được tâm trầm luân trong hắn.“Chỉ có thể chịu đựng thôi, ai bảo lúc trước người gả là ta đây!” Uyển Ước cười trả lời muội muội, ánh mắt lướt qua bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống một cái ao nhỏ đã đóng băng trong viện.“Uyển Diễn, muội xem ao nước kia, mùa hè thì nóng như ôn tuyền, mùa đông liền kết băng đông cứng.
Nhưng mà, cuối cùng vẫn là nước.”Uyển Diễn hoang mang chớp mắt mấy cái.Uyển Ước cầm sách trên tay đứng lên,“Mặc kệ tỷ phu muội biến hóa như thế nào, đều là trượng phu của ta, ta sẽ thích ứng, cũng sẽ không đem hắn tặng cho bất luận kẻ nào.”Bởi vì nàng có thể xác định, trong lòng trượng phu của nàng, có nàng.
Phần nhận thứ này cho nàng thêm sức mạnh.Uyển Ước khẽ mỉm cười, giống như là tán thành Uyển Diễn rút lui sớm.“Tỷ, tỷ cũng thay đổi.” Trở nên so với trước kia kiên cường hơn, Uyển Diễn có chút hâm mộ lại có chút ít cảm khái.“Tương lai chúng ta còn có thể thay đổi, vì người mình coi trọng, có chút ý niệm trong đầu trước kia không muốn sửa đổi cũng có thể dễ dàng từ bỏ.
Muội muội, ta thật hy vọng muội cũng gặp phải một người có thể vì muội mà thay đổi.”Uyển Diễn mở ra hai tay, dường như làm nũng ôm lấy Uyển Ước, cảm nhận được tỷ tỷ quan tâm.Tỷ muội hai người khúc mắc rốt cục giải khai.“Tỷ tỷ, muội cũng vậy hi vọng tỷ cùng tỷ phu có thể tâm đầu ý hợp, cả đời gần nhau.”“Sẽ …… Ta sẽ không để cho hắn đi hại những người phụ nữ đàng hoàng khác.”“A?” Cái gì nha?“Ha ha! Không có gì, ta hiểu rõ là được rồi.” Người nam nhân kia tốt, người nam nhân kia xấu, một mình nàng biết rõ là đủ rồi, chết cũng không cùng những nữ nhân khác chia xẻ.“Tiểu thư, tiểu thư!” Lúc này, Bảo Nhi rất là ngạc nhiên chạy vào.“Như thế nào vội vàng hấp tấp như vậy?” Uyển Ước ôn nhu hỏi.“Cô gia hướng em nói xin lỗi!” Bảo Nhi một hơi nói xong mới phát giác trong phòng có người, lời nói và việc làm không khỏi đoan chính, quy củ hướng Uyển Diễn hành lễ,“Nhị tiểu thư, ngài đã tới.”“Nói cái gì mà xin lỗi a?” Uyển Diễn tò mò hỏi Bảo Nhi.Bảo Nhi thẹn thùng nhìn Uyển Ước.Uyển Ước nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức cười ra tiếng, vui vẻ giống như được cái bảo bối gì.“Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra? Tỷ phu tại sao phải hướng Bảo Nhi xin lỗi?” Uyển Diễn không cam lòng bị bỏ mặc, tóm lấy ống tay áo Uyển Ước truy vấn.Uyển Ước cùng Bảo Nhi nhìn nhau cười một tiếng, nói:“Để cho Bảo Nhi nói cho muội biết đi!”Nói xong, nàng nhắm lại đôi thủy mâu yêu kiều, trong đầu hiện lên dung nhan Đường Cẩn Tư.
Thoáng chốc, thân thể của nàng giống như là hòa tan, mềm nhũn.Trượng phu của nàng học được cách coi trọng nàng coi trọng người khác, thay nàng suy nghĩ, vì nàng thỏa hiệp…… Nàng cao hứng đến mức mũi có chút mỏi nhừ, vừa muốn khóc, song lần này không phải là thương tâm, mà là vui mừng.Lòng của nàng đã không hề hoang vu, cảm nhận được thỏa mãn chưa bao giờ có.Giờ khắc này, Uyển Ước rốt cục hiểu mình muốn chính là cái gì, nàng muốn chỉ là một người đem nàng để ở trong lòng, sau đó, dắt tay cả đời, không bao giờ rời xa..