“Này, đây là cháu không đúng rồi, sao có thể hủy hoại thanh danh của người khác chứ.
” Văn sĩ đại thúc thấy Trương lão út khóc đến mức đáng thương, nên hơi không đành lòng, ôm hắn lên.
"Tỷ tỷ ngươi chính là hồ ly tinh, nương ta nói, tỷ tỷ ngươi tướng mạo trông như vậy, quyến rũ đến cả lão gia ở phủ thành đến cầu thân, chính là hồ ly tinh không biết xấu hổ!"Trước khi sự việc kia xảy ra, người trong thôn tuy rằng biết Đoạn Lăng đẹp, nhưng cũng không để ở trong lòng, nhưng sau sự việc đó, mọi người bỗng dưng chợt nhận ra, thì ra Đoạn Lăng đã đẹp tới mức này rồi, Trương lục tức phụ Tiêu thị có thù oán với tỷ muội Đoạn gia mượn cơ hội này để tung tin đồn, muốn trả thù Đoạn Lăng và Chiêu Doanh.
Chiêu Doanh nghe Trương lão út nói xong, lập tức hiểu Tiêu thị đang truyền những lời đàm tiếu về Đoạn Lăng, lông mày nàng lập tức nhướng lên, nói: “Nương ngươi nói xấu a tỷ ta, bắt nạt ta và a tỷ ta cô đơn không nơi nương tựa, ta muốn đi tìm lí trưởng, để ông ấy chủ trì công đạo cho tỷ muội ta.
”Gậy ông đập lưng ông, không phải ngươi thích dùng chiêu này sao? Hôm nay cho ngươi nếm thử mùi vị trong đó.
Chiêu Doanh dắt tay Trương Hà chạy về phía nhà lí trưởng, Trương lão út thấy thế thì trong lòng liền quýnh lên, hắn thoát khỏi vòng tay của đại thúc văn sĩ, đuổi theo hướng đi của Chiêu Doanh.
Mấy hài từ còn lại cũng chạy theo sau, chỉ để lại một mình đại thúc văn sĩ đứng tại chỗ.
Hắn chỉnh lại ống tay áo của mình, bên môi nở một nụ cười, sau đó cũng bình tĩnh mà đi theo.
**********Lí trưởng mang theo một đám hài tử đến Trương Lục gia, kết quả người lớn trong Trương Lục gia không có ở nhà, hỏi tiểu hài tử ở lại nhà mới biết được, Trương Lục đi làm ruộng rồi, còn Tiêu thị thì đến sân phơi lúa.
Sân phơi lúa là một khoảng đất trống rộng trong thôn, người trong thôn lúc nông nhàn thích ghé vào nơi đó nói chuyện phiếm, lí trưởng đưa Chiêu Doanh đến sân phơi lúa tìm thấy Tiêu thị ở dưới bóng cây bên cạnh sân.
Tiêu thị đang ngồi trên băng ghế, nhỏ giọng nói chuyện với những người bên cạnh, thấy lí trưởng mang theo Chiêu Doanh đi theo, ả bĩu môi, muốn mở miệng nói gì đó, nhưng lời nói còn chưa ra khỏi miệng thì đã thấy Trương lão út theo phía sau.
“lão út, mặt của con sao vậy!?” Tiêu thị ngạc nhiên thốt lên, chạy đến bên cạnh Trương lão út, đưa tay chạm vào khuôn mặt sưng tấy của Trương lão út.
Trương lão út đau nên kêu lên một tiếng, nhanh chóng chỉ vào Chiêu Doanh: "Nương, là nhãi muội chết tiệt kia đánh con.
"Tiêu thị vừa nghe, trong lòng tức giận, duỗi tay ra muốn túm lấy mặt Chiêu Doanh, lí trưởng vội vàng ngăn Tiêu thị lại, đưa Chiêu Doanh ra phía sau để bảo vệ, móng tay của Tiêu thị vô tình cào vào cổ của lí trưởng, khiến lí trưởng đau đến mức không khỏi nhíu mày.
Cho dù lí trưởng tốt bụng, nhưng có tốt bụng đến đâu, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy không vui, ông ấy đẩy Tiêu thị ra: “Trương lục tức phụ, ngươi làm gì vậy?"Tiêu thị lớn tiếng nói: "Nàng ta đánh lão út của ta, chẳng lẽ ta không nên xử lý nàng ta sao!"Lí trưởng ngăn cản không cho Tiêu thị đến gần: "Ngươi cũng không hỏi xem lão út nhà ngươi vì sao lại bị đánh?"Tiêu thị ngẩng đầu lên, ngang ngược nói: “Ta không quan tâm chuyện đó, nhãi muội chết tiệt kia đánh lão út nhà chúng ta, lão nương hôm nay chính là muốn xử lí nàng ta, cho nàng ta đẹp mặt!” Nói xong lại muốn đi bắt Chiêu Doanh.
Lí trưởng ngăn Tiêu thị lại, lửa giận trong lòng cuối cùng cũng không kìm lại được, ông ấy lạnh giọng mắng: “Trương lão út nhà ngươi là bộ dạng thèm đánh, ta thấy ngươi cũng là bộ dạng thèm bị đánh, truyền tin đồn về người ta, hủy hoại thanh danh của người ta, các ngươi không bị đánh thì còn ai bị đánh.
"Lí trưởng nói với các thôn dân đang xem náo nhiệt: "Trương lão út mắng Đoạn Lăng và Chiêu Doanh là hồ ly tinh, hắn là một oa nhi, sao mà hiểu được những lời này, còn không phải là do nghe người lớn nói xong rồi học theo, hắn nói trước mặt Chiêu Doanh, Chiêu Doanh đánh hắn, các nói xem có nên không?"Các thôn dân tuy chưa từng đọc sách nhưng phần lớn đều chất phác, thị phi đúng sai trong đó vừa nhìn là đã biết, phần lớn mọi người đều không ủng hộ Tiêu thị, số ít người nói xấu cùng với Tiêu thị thấy cục diện như thế này cũng không dám lên tiếng, chỉ im lặng núp ở sau đám đông.
Bị vạch trần trước mặt nhiều người như vậy, Tiêu thị có chút chột dạ, nhưng ả vẫn giảo biện nói: "Lí trưởng ông nghe ai nói như vậy? Là nghe Chiêu Doanh nói? Nàng ta nói dối! Nhất định là nàng ta đánh lão út nhà ta xong sợ ta tìm nàng ta, nàng ta liền nói dối như vậy, ta căn bản chưa từng nói câu này, lão út của chúng ta cũng không thể nói ra câu này.
"Tiêu thị ôm lấy Trương lão út, lén nhéo nhẹ một cái, Trương lão út lập tức hiểu ra, hắn lớn tiếng khóc rống lên: "Cháu chưa từng nói, cháu chưng từng nói, nhãi muội chết tiệt kia đánh cháu, nàng ta nói dối!"Ánh mắt của mọi người theo bản năng mà dừng ở trên người Chiêu Doanh, vẻ mặt Chiêu Doanh lạnh nhạt mà nhìn mẫu tử Trương gia, nàng đang định nói, thì một bàn tay bỗng đặt lên vai nàng, giọng nói dịu dàng phía sau lưng truyền đến:"Đệ oa, nói dối là không đúng.
"Tác giả có chuyện nói:Phương ngôn chơi vui quá ~~~.