Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân


Tư An không biết nghĩ tới thứ gì liền kêu Cố Ngôn vào bên trong thùng xe, thùng xe tuy lớn nhưng chứa hai người trưởng thành vẫn có chút chật.

Buổi tối trời đứng gió thời tiết oi bức, không biết vì sao không khí bên trong lại có chút căng thẳng, lại có chút quái quái, khoảng cách giữa Tư An với Cố Ngôn rất gần, vai cũng chạm vào nhau bởi vì không gian chật nên sự hiện diện của người kia như được phóng đại lên, muốn nhích ra xa cũng không thể, bên trong xe chỉ có một cái ghế dài nối ngang qua mà thôi, phía trước đặt một cái bàn bên trên đều là giấy tuyên để Tư An luyện chữ.

Cố Ngôn nhìn thấy một tờ giấy, bên trên là đường nét mảnh khảnh vừa nhìn qua liền biết không phải dùng bút lông để vẽ nên, một bông hoa sen còn đang vẽ dang dở, nửa hoa sen kia sống động như thật, Tư An còn vẽ nước bên dưới đang động là hoa sen rung rinh.

Đừng nói người có đam mê hội hoạ, người không hiểu gì về cầm kì thi hoạ như Cố Ngôn, còn cảm thấy bức hoạ này rất đẹp, nếu đem lên huyện phẩm giá một chuyến phỏng chừng cũng đến mấy lượng, đường nét mảnh khảnh cho dù dùng bút lông vẽ từng nét tỉ mỉ cũng không thể nào vẽ ra những nét như vậy.

Huống chi Tư An dạo gần đây chỉ mới tập dùng bút lông, còn không thạo, Cố Ngôn đè nén nghi ngờ xuống.

Tư An ngồi bên trong lâu lâu lại lén nhìn ra bên ngoài, chỉ nghe tiếng la hét lại im bật, lúc Tư An muốn vén màn lên để nhìn tình hình, Liêu Thần liền thò đầu vào bên trong.

- Ta đã xử lí xong rồi, đám người kia nói là một người đàn ông họ Diệp thuê bọn họ, ngươi với Cố đại ca có đắc tội người nào họ Diệp hay không nha?
Tư An nghe lời này liền nhớ tới chưởng quầy tửu lầu Vân Sương lúc trước, ông từng đánh chủ ý lên mứt sơn tra, không nghĩ tới Diệp chưởng quầy như vậy mà lại là hạn người này?

Tư An tất nhiên nhớ lời Lưu chưởng quầy nói nhưng chỉ nghĩ hai tửu lầu không hoà thuận, cho dù có nhắm, Diệp chưởng quầy cũng chỉ nhắm tới Lưu chưởng quầy mà thôi, không ngờ lại chĩa mũi tên về phía cô, Tư An không lên tiếng, Liêu Thần cũng không tiện hỏi thêm liền quay trở lại vị trí đánh xe.

Tư An chỉ muốn kiếm bạc không muốn kết thù cùng người khác nhưng lần này thù đã kết, cho dù có muốn hay không Tư An cũng phải đề phòng, phỏng chừng không chỉ có mỗi Diệp chưởng quầy, sau này cô sẽ đắc tội với không ít người.

Tư An thấy Cố Ngôn không lên tiếng, lúc nhìn lại đã thấy hắn dựa vào thùng xe mà ngủ.

Tư An cũng có chút buồn ngủ, nhưng đường đi về quá xốc vừa muốn dựa vào thùng xe ngủ, xe liền run lắc, đầu cô không đập vào thùng xe là may lắm rồi.

Tư An đột nhiên cảm thấy vai bị ôm lấy, lúc nhìn lên hai tay Cố Ngôn liền ửng đỏ.

- Thê tử ngồi không vững, ta giúp thê tử.

Gần đây Cố Ngôn rất hay chơi cùng Tiểu Bảo, mỗi ngày không phải Tiểu Bảo đi tìm hắn thì chính là Cố Ngôn muốn gọi Tiểu Bảo đến chơi, nhưng rất hiếm khi Tiểu Bảo không đến, nhóc thích ngựa với gà con, nhà nhóc không có ngựa cũng không có gà con nên nhóc thường xuyên đến đây chơi cùng Cố Ngôn với ngựa con còn có gà nhỏ, việc cho bò với ngựa đều giao lại cho hắn cùng với Tiểu Bảo chăm sóc.

Lần trước chính là nhóc dạy Cố Ngôn những thứ kia chẳng phải sao? Còn thứ này phỏng chừng nhóc cũng chỉ dạy cho hắn đi?
Hắn dù sao cũng là một người ngốc, suy nghĩ rất giống với hài tử bảy tám tuổi , chỉ sợ hai chữ thê tử ý nghĩ thế nào Cố Ngôn cũng không biết, chẳng qua Tiểu Bảo một câu cha nhỏ bỏ đi hai câu cũng là như vậy, Cố Ngôn không muốn Tử An bỏ đi như cha nhỏ của Tiểu Bảo nên mới ra sức lấy lòng cô mà thôi.

Tư An hít một hơi lại mặc kệ cho hắn ôm, còn dựa vào ngực Cố Ngôn.

Hắn có chút bất ngờ, cơ thể liền căng cứng đến một cái thở mạnh cũng không dám.

Tư An:" Ngực ngươi cứng quá đau đầu ta.

"
Cố Ngôn không lên tiếng, mặt nhiễm một tầng ánh đỏ, nhìn qua giống kẻ say rượu, ánh đèn dầu đung đưa phản chiếu lên khuôn mặt của hai người, giây phút này Cố Ngôn lại muốn đường trở về thôn xa hơn một chút, hắn vừa có suy nghĩ này liền muốn tát cho bản thân một cái.


Cái gì mà thôn xa?
Chuyện vô lý như vậy hắn tự nghĩ được thì cũng thật bội phục bàn thân.

Nếu như vậy chẳng khác nào đang chiếm tiện nghi hay sao?
Bởi vì Tư An không biết Cố Ngôn chỉ giả vờ ngốc nên mới không giữ khoảng cách như vậy, nếu không đừng nói đến một cái dựa vào ngực mà đến ngủ chung giường như bình thường cũng sẽ không đồng ý.

Lúc về đến nhà Liêu Thần dẫn bò vào chuồng, Cố Ngôn bỏ thêm cỏ vào cho ngựa với bò mới đóng cửa lại.

Tư An không đi theo hai người, cô vừa xuống khỏi xe bò liền đi vào bên trong, trời nóng oi bức Tư An muốn đi tắm rồi ngủ mà thôi.

Hiện tại cũng không còn sớm, trăng đã lên giữa, bình thường giờ này Tư An đã đóng cửa cổng, nằm trên giường dùng đèn dầu mà soi để luyện chữ.

Giấy tuyên trên xe bò lúc nãy, Tư An lúc xuống đã đem theo vào bên trong phòng.

Cố Ngôn không biết nghĩ thứ gì liền trèo lên xe bò, Liêu Thần đứng một bên liền lên tiếng.

- Tướng quân, hôm nay ngài cãi nhau với phu nhân sao? Phu nhân không cho ngài vào nhà?
- Ta không cãi nhau với Tiểu An.


Liêu Thần dùng đèn dầu chỉnh ánh sáng to lên, mà soi vào bên trong:" Vậy ngài làm gì? Không phải đang dọn chỗ ngủ sao?"
Cố Ngôn không trả lời, hắn nhìn quanh xe bò một vòng, thấy không có gì bất thường liền muốn quay người leo xuống, nhưng hắn lại thấy trong góc có một thứ chói lại ánh đèn dầu, bề ngoài trơn nhẵn, Cố Ngôn có chút khẩn trương mà đưa tay nhặt lên.

Bề ngoài đều là màu đen, sáng bóng lại có phần trơn, ở giữa như được làm từ bạc trắng, ở đây tuy có bạc nhưng nếu không phải gia tộc có địa vị hay quyền quý như hoàng thân quốc thích với hoàng hậu hay những đại thần trong cung, thì những người khác không thể đeo bạc.

Dù sao thời đại bọn họ chia cấp bậc rất rõ ràng.

Cố Ngôn không biết nghĩ đến thứ gì liền xoay đầu bên trên một cái, một mũi nhọn không biết từ đâu xuất hiện, nhìn qua giống kim nhưng nhìn kĩ lại thì không giống, nhưng hiện tại quá tối không thể quan sát được.

Cố Ngôn bỏ vào túi áo mới xoay người xuống khỏi thùng xe.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận