Tiền thị nghe Thủ Cường muốn tìm Cố Khiêm trở về liền ngồi xuống đất mà ăn dạ, giở chiêu cũ mà nháo.
Thủ Cường cau mày ra hiệu cho lính giữ chặt lấy Tiền thị.
- Tiền thị xem thường luật pháp, cản trở việc điều tra, phạt ba mươi trượng.
Tiền thị hiện tại đã có tuổi, ba mươi trượng này khác nào lấy mạng bà? Nhưng Tiền thị muốn vùng vẩy thoát khỏi, Thủ Cường lại vô tình tăng lên thêm năm trượng tổng cộng là ba mươi lăm.
Tiền thị lúc này mới yên lặng nhìn hai người lính cưỡi ngựa chạy đến học đường đem Cố Khiêm trở về.
Trong thôn có một trận ồn ào, lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều rồi.
Đợi gần nửa canh giờ, ngựa chạy phía trước phía sau là một chiếc xe bò, xe bò dừng trước nhà Tư An, Cố Khiêm trả hai văn tiền cho người phu xe mới nhảy xuống.
Ấn tượng đầu tiên của Cố Khiêm đối với Tư An chính là mảnh mai, nhìn bộ dáng rất thư sinh còn rất trắng trẻo, khuôn mặt non nớt búng có khi cũng ra sữa chứ chẳng chơi.
Cố Khiêm đi lướt qua Tư An, một tiếng đại tẩu cũng không thèm kêu, nhưng hai tiếng đại tẩu này có kêu Tư An cũng sẽ không nhận.
Cố Khiêm đi đến trước Thủ Cường quỳ xuống bên cạnh Tiền thị.
Thủ Cường:" Ngươi là Cố Khiêm?"
Cố Khiêm đáp một tiếng.
Thủ Cường dừng một lúc lại nói tiếp:" Ngươi thân là nhi tử thấy nương làm sai lại không ngăn cản, thân là một quan trạng tương lai, ngươi lại nhắm mắt làm ngơ việc trong nhà mà không quản?"
Cố Khiêm như không biết sai, cũng không thấy bản thân sai ở đâu, đáp:" Xin hỏi ngài, ta vốn dĩ là sai ở đâu? Ta dù sao cũng là nhi tử, chuyện nương làm sao có thể can thiệp? Cho dù có can thiệp, nương sẽ nghe lời ta hay sao? Vốn dĩ ta cảm thấy đại sư huynh làm như vậy rất quá đáng, thê tử sống cùng huynh ấy nửa đời còn người sống bên huynh ấy cả cuộc đời chính là nương, vậy mà huynh ấy lại vì một nữ nhân lại đối xử với nương như vậy.
"
Thủ Cường trước đây từng nghe qua danh Cố Khiêm, y ở học đường tương đối nổi tiếng, học hành rất xuất sắc, làm thơ cũng rất hay còn cần cù chịu khó, lúc ông đến học đường, viện trường còn không nhịn được mà khen lấy mấy câu, còn muốn thi khảo đồng sinh xong sẽ viết thư tiến cử y lên kinh thành để hai năm sau có thể thi Tú Tài.
Thủ Cường chỉ thấy tiếc cho Cố Khiêm mà thôi, muốn thi Tú Tài còn phải nhận được thư giới thiệu của các quan hay là viện trưởng, chuyện trong nhà cũng không được quá rắc rối, chuyện trong nhà còn không quản được cho dù có viết thư đề cử y làm Tú Tài cũng vô dụng, người bên trên điều tra, nếu thấy gia đình quá rắc rối sẽ tước đoạt quyền thi, cả đời chỉ dừng ở mức đồng sinh.
Thủ Cường muốn lên tiếng, thị vệ từ bên ngoài chạy vào thì thầm gì đó vào tai Thủ Cương, sắc mặt ông liền biến đổi.
Thủ Cường nhìn Tiền thị, ông không dây dưa mà ra quyết định:" Nể tình Tiền thị nay đã có tuổi, phạt ba mươi lăm trượng cản trở người điều tra, còn chuyện giấy khai trừ quan hệ huyết thống đã quá rõ ràng, hai nông hộ hiện tại không còn liên can gì đến nhau, nhi tử thứ hai của Tiền thị là Cố Bân, vốn dĩ đến tuổi đi tòng quân lại không đi, trái lệnh của triều đình, bắt lại giam giữ năm tháng chờ xét xử, còn Cố Khiêm thân là sĩ tử không biết bản thân sai ở đâu, tạm thời nghỉ học trở về nhà đóng cửa suy nghĩ hai tháng.
"
Cố Khiêm lúc này mới dập đầu hoảng loạn, bộ dáng giả vờ thanh cao lúc nãy cũng đã mất sạch:" Xin ngài giơ cao đánh khẽ, chỉ còn ba tháng nữa là thi đồng sinh nếu nghỉ lâu như vậy, ta sao có thể theo kịp bài phu tử dạy, là do nương ta hết, chuyện này ta vốn dĩ không biết, vài hôm trước nương lên huyện tìm ta mới nói cho ta biết.
"
Cố Khiêm càng nói càng làm Thủ Cường thất vọng mà thở dài:" Viện trưởng từng khen ngươi với ta, không nghĩ tới người viện trưởng nhìn nhân phẩm lại kém như vậy.
"
Mặc kệ Tiền thị với Cố Khiêm cầu xin, Thủ Cường như không nghe thấy, còn kêu lính thi hành án.
Cố Bân còn đang ngồi đánh bạc, chỉ thấy cửa sòng bạc đột hiên mở toang, mọi người bên trong muốn tông cửa chạy nhưng lính quá nhiều, nhưng không nhắm đến bọn họ, mà gọi một cái tên Cố Bân, người sòng bạc thấy hắn đắc tội với lính, liền đẩy y lên trước.
Tuy đã xét xử, nhưng Tư An không có ý định bỏ qua dễ dàng như vậy, chuyện muốn lấy thiếp thất cho Cố Ngôn, cô vẫn chưa trả đâu.
Thủ Cường xử xong người dân cũng lục đục tản ra.
Tin tức này phỏng chừng rất nhanh sẽ lan đến thôn bên cạnh.
Phỏng chừng chuyện này đến học đường của Cố Khiêm cũng không giấu được.
Chẳng qua có người thấy tiếc Cố Khiêm có một người nương như vậy, làm liên luỵ đến nhi tử, thi đồng sinh năm năm một lần, bỏ lỡ năm năm sau mới thi lại, nhưng cũng có người nói Thủ Cường xử lí như vậy rất anh minh.
Thủ Cường ngồi trong sân nhà Tư An, không còn là bộ dáng nghiêm túc như lúc nãy, cơ mặt thả ra nhiều lắm.
Thủ Cường chỉ ngồi lại một lúc, hàn huyên mấy câu, liền có việc mà li khai.
Thủ Cường chưa gặp được Cố Ngôn, phỏng chừng sẽ đến thêm mấy lần nữa đi.
Thủ Cường vừa đi được nửa canh giờ, Cố Ngôn cũng chuẩn bị trở về.
Cố Ngôn với Liêu Thần đã tìm được hai nhóm xây nhà, mỗi nhóm bảy người, đều là khấc cái từ nơi khác chạy nạn đến, Cố Ngôn cho bọn họ xem qua một bức hoạ, còn hỏi có làm được hay không?
Đám người đó nhìn bức tranh được vẽ tỉ mỉ nhìn đến ngây ngốc, bức hoạ này vẽ nhà đúng thật rất đẹp lại còn vẽ tỉ mỉ từng cột nhà mái nhà cũng vẽ ra, bọn họ nói thêm vài câu liền nhận công việc này.
Cố Ngôn có nói một ngày mười lăm văn, bao ăn trưa không bao ở, bọn họ nghe vậy liền nhìn nhau.
- Mười lăm văn? Như vậy có được hay không, còn bao chúng ta ăn.
Bọn họ là khấc cái lưu lạc khắp nơi, dùng sức lao động để đổi lấy bạc, bọn họ từng bị người thuê bịa không ít lý do để trả ít hơn mấy văn, cũng chỉ có thể cắn răng mà nhận lấy.
Hiện tại Cố Ngôn nói như vậy, bọn họ chỉ là muốn chắc chắn mà thôi.
Cố Ngôn:" Đúng vậy, bao ăn không bao ở.
"
Lúc đầu Cố Ngôn đã bàn bạc với Tư An, bọn họ ở huyện đi xe bò đến đây cũng đã mất gần nửa canh giờ, đường xa xôi, nên hai người mới quyết định trả cho mỗi người mười lăm văn