Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân


Nữ nhân kia không biết nghĩ gì, hơi cúi đầu, giọng nói cũng hạ đến mức rất nhỏ.

- Nếu không có huynh ấy bên cạnh, ta sống cũng không muốn sống tiếp nữa.

Đây chính là thất tình đi? Nhưng Tư An trước giờ chưa từng mến mộ đơn phương ai, cảm giác này càng không hiểu rõ.

Nữ nhân như tìm được người trút được gánh nặng trong lòng, nói tiếp:" Ta với huynh ấy là thanh mai trúc mã nhưng sau này lớn lên, người đó thi đậu công danh, liền không muốn thực hiện lời hứa năm xưa, ngày hôm qua là ngày hỉ của huynh ấy.

"
Nữ nhân:" Chỉ cần là người ấy cho dù làm thiếp thất ta cũng sẽ đồng ý nhưng huynh ấy nói, cho dù trên đời này hết nữ nhân cũng không lấy một người như ta, lấy ta huynh ấy không có hậu thuẫn phía sau, càng không giúp ích được gì.

"
Tư An hơi ngã người ra phía sau, chân đung đưa theo nhịp của nữ nhân bên cạnh, đáp:" Cho dù ngươi gả cho người đó, chẳng qua là gương vỡ nát được dán băng dính, đặt ở trong lòng bàn tay, nắm quá lỏng thì vụn nát máu chảy đầm đìa, nắm quá chặt sẽ càng vụng nát hơn, nổi đau từ tay này xuyên qua trái tim.

"
Nghĩ không thông vậy đừng nghĩ nữa, không có được vậy cũng chẳng cần nữa, không quan tâm nổi vậy đừng quan tâm nữa, Tư An không thể nói như vậy với nữ nhân trước mắt, mỗi người đều có một cách sống hay cuộc sống riêng, người ngoài chỉ có thể nhìn vào đưa ra hai ba lời an ủi, nghe cũng được không nghe cũng được, dù sao đi nữa chỉ có bản thân mới cứu được mình thôi.


Nữ nhân hiểu được ý của Tư An, nhưng tình yêu ấy mà nói buông thì dễ làm được mới khó:" Ngươi cảm thấy ta ngu ngốc hay không? Mọi người xung quanh đều cảm thấy ta ngu ngốc, đến huynh ấy cũng không muốn lấy ta có người còn nói, nếu huynh ấy lấy ta chính là chuyện lạ nhất trên đời.

"
Tư An không nói lời nào, chỉ yên lặng ngồi bên cạnh nữ nhân.

Đâu phải một người tìm đến người khác đều cần nghe lời an ủi mà là nói ra những thứ uất ức trong lòng, Tư An cũng không muốn đưa ra lời khuyên cho người khác nhất là người đang tuyệt vọng, những người thế này tâm lý rất nhạy cảm, Tư An kiếp trước cũng đã nghiên cứu qua, một người đang tuyệt vọng, lời nói thế nào cũng là nguyên nhân làm bọn họ nghĩ không thông.

Tư An nghe thấy tiếng vó ngựa từ xa truyền tới mà đứng dậy, đáp:" Không ngu ngốc, tình cảm điên cuồng như vậy dù sao cũng chỉ có một lần trong đời, ngươi không cần quên cứ yêu đi, đến một khấc nào đó, bản thân sẽ tự buông bỏ thay ngươi.

"
Tư An nhìn nữ nhân không nói lại thứ gì, mới quyết định xuống thuyền, đứng bên dưới thuyền, tiếng vó ngựa cách càng ngày càng gần, nhìn thấy bóng dáng của Cố Ngôn từ xa, Tư An đã kéo nụ cười lên khoé môi, mắt cũng nhiễm một tầng ý xuân.

Cố Ngôn nhìn thấy Tư An mặc phong phanh đứng trước gió, liền kéo người lên ngựa, còn kéo áo choàng khoác ngoài bọc chặt Tư An lại.

- Nàng không lạnh? Sao mặc xiêm y mỏng manh như vậy, cẩn thân bị cảm mạo, trở về ta kêu Tống thúc nấu một bát canh gừng nóng cho nàng.

Tư An đưa mắt nhìn nữ nhân vẫn còn đang ngồi thẩn thờ đang nhìn về phía này, liền thu tầm mắt mà lắc đầu.

- Không có bánh đậu đỏ ta sẽ không uống.

Cố Ngôn ôm eo Tư An, tay còn lại cầm dây cương để cho ngựa di chuyển, trong giọng nói đều là kiên nhẫn.

- Bánh đậu đỏ chỉ bán buổi sáng, buổi trưa có bánh nếp đậu đỏ, ta mua cho nàng.

Ở bến cảng không có ai, nhưng di chuyển ra khỏi bến cảng có không ít người, tuy mưa nhưng chợ vẫn có người bày bán, thấy Cố Ngôn ôm trong lòng một nữ nhân, liền có người đoán đây chính là ý trung nhân của hắn, nếu không sao có thể tuỳ tiện cho nữ nhân ngồi chung ngựa? Còn khoác chung một cái áo, cho dù là nữ nhân trong tửu lầu cũng không dám tuỳ tiện như vậy, cho dù nữ nhân phóng khoáng, nhưng nam nhân lại không có can đảm ôm ấp một nữ nhân danh tiếng đã hỏng ra bên ngoài, huống hồ người này chính là thái uý, hành động càng không thể tuỳ tiện.

Cố Ngôn dừng ngựa ở một cửa tiệm bán bánh nếp đậu đỏ, tiểu nhị không đợi hắn xuống ngựa đã cung kính chạy tới.

Hắn không đợi tiểu nhị lên tiếng đã nói trước.

- Gói cho ta hai phần bánh nếp đậu đỏ.


Tiểu nhị như nhận được lệnh đáp một tiếng chạy vào bên trong.

Cố Ngôn buông giây cương ngựa, mặc kệ những ánh mắt đang bắn tới chỗ bọn họ mà dùng tay bao lấy bàn tay đang buông lỏng của Tư An để tạo hơi ấm.

Tư An cũng không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, dựa hẳn vào lòng ngực hắn.

- Ngày mai ta phải vào cung có việc bái kiến hoàng hậu, ngày mốt chúng ta trở về được không?
Cố Ngôn nắm lấy bàn tay Tư An mà đưa lên môi, hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, nói:" Ngày mai ta còn có việc không thể vào cung cùng nàng, khi nào xong việc ta sẽ đến đón nàng, bao giờ trở về đều nghe theo ý nàng.

"
Tư An đối với chuyện này không có ý kiến, hai người đợi thêm một lát tiểu nhị đem ra hai cái túi giấy, Cố Ngôn đưa bạc mới trở về.

Tư An vừa về đã chạy thẳng vào phòng, bên trong đã đốt sẵn lò sửi, cửa vừa mở hơi ấm như thừa cơ hội mà xông ra bên ngoài như muốn trốn đi, cô leo lên giường giày trên chân cũng đá xuống, Cố Ngôn đưa hai gói bánh đưa cho Lão Tống mới đi vào khép cửa lại, áo choàng cũng cởi xuống.

- Khí hàn vẫn còn trên xiêm y không thể mặc như vậy mà sửi ấm, nàng mau thay y phục.

Tư An lười, không muốn thay xiêm y mà đều nằm dài ra giường, chăn cũng kéo đến ngang cổ.

- Một lát ta sẽ thay mà.

Cố Ngôn không biết nghĩ tới thứ gì, lấy trong tủ ra bộ y phục mới của Tư An vắt lên tay, còn là bộ đồ màu hồng phấn như cánh hoa sen, cùng màu với xiêm y bốn ngày trước của Hinh Nhi, là bộ có thiêu một đoá hoa sen trước ngực.


Chẳng qua bộ này không thiêu hoa sen, chỉ có thiêu một hình con bướm ngay tay áo.

Cố Ngôn:" Nàng không thay? Vậy ta sẽ thay cho nàng.

"
Tư An nghe lời này liền nhảy dựng, chăn cũng hất ra, giày cũng xỏ bâng quơ mà chạy tới giành lấy bộ xiêm y đang trên tay Cố Ngôn.

- Không cần, ta tự thay là được.

Tư An không nói hai lời, đi thẳng ra phía sau bình phong mà thay xiêm y, bộ dáng rất gấp gáp như chậm trễ một khấc, Cố Ngôn thật sự sẽ thay xiêm y cho cô.

Tư An lúc thay xong, Lão Tống đã cho người đem bánh vào còn có hai tách trà gừng nóng.

Cố Ngôn nhìn Tư An đến thẩn thờ, cho dù nhìn bao nhiêu đi nữa, hắn đều cảm thấy không đủ, bốn hôm trước Cố Ngôn vẫn luôn nghĩ đến bộ dáng của Hinh Nhi bộ xiêm y màu hồng phấn, mặc trên người y quá khó nhìn, hắn vẫn ám ảnh mấy hôm nay, chỉ cần nhắm mắt quá năm giây liền nhìn thấy bộ dáng đó, khó nhìn đến mất ngủ, hiện tại nhìn thấy Tư An mới xoa dịu được tâm trí mấy ngày nay của hắn, nếu không chỉ sợ cả đời này hắn sẽ ám ảnh màu hồng phấn chỉ cần nhìn thấy màu hồng, đêm về sẽ gặp ác mộng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận