Phu Quân Ngốc Vậy Mà Là Đại Tướng Quân


Đại phu rời đi, Cố Ngôn cũng không trở vào phòng mà đi đến một phòng khác, bên trong có rất nhiều sách ở giữa đặt một cái bàn gỗ bên trên là nghiên mực còn có giấy tuyên, Cố Ngôn lấy một cái hộp gỗ dài được đặt cẩn thận trên kệ đem xuống, mở ra.

Bên trong là một tẩu thuốc dài được làm bằng vàng, hắn đem tẩu thuốc đặt ra bên ngoài, trên đầu tẩu thuốc là một cái hồng bao treo lơ lửng, còn ở giữa là ở ba đồng xu được đính kèm trên một cái tua rua, ánh nến lặp loè tẩu thuốc phản chiếu ngược lại.

Cố Ngôn đem một hộp nhỏ mở ra, bởi vì tối đen nên chỉ thấy bên trong là những sợi như rơm phơi khô, hắn đem bỏ lên trên đầu tẩu thuốc mới bắt đầu châm lửa.

Khói rất nhanh liền xuất hiện, Cố Ngôn rít một hơi dài mới phả khói ra không trung.

Hắn nghe được tin Tư An có hỉ mạch tất nhiên vui mừng nhưng Tư An năm sau cũng chỉ mới mười bảy, cơ thể cũng quá yếu, Cố Ngôn chỉ sợ Tư An không chịu được, trong thôn bọn họ có không ít nữ nhân vì khó sinh mà qua đời.

Hắn tất nhiên lo sợ.

Cố Ngôn nửa canh giờ đã trở về phòng, trên người cũng thay một bộ xiêm y mới, tránh mang theo mùi hương khó ngửi vào phòng làm Tư An tỉnh giấc.

Tư An uống thuốc xong ngủ một mạch tới sáng, lúc cô dậy đã là buổi trưa, Tư An nằm thất thần nhìn lên trần, tay đặt bên ngoài lớp chăn dày.


Tư An trước giờ chưa từng nghĩ đến việc bản thân sẽ mang trong người một sinh mạng khác, cho dù có nghĩ đến cũng không phải bây giờ, huống hồ nguyên thân chỉ mới mười sáu, lúc sinh nở cô nhất định đi một vòng vào quỷ môn quan, Tư An đã chết một lần rồi, cô không muốn chết thêm lần nào nữa.

Nghe động tĩnh bên trong, Lão Tống liền cho người đem nước ấm vào để Tư An rửa mặt.

Cô rửa mặt xong mới hỏi bây giờ là canh mấy?
Gia Nhân:" Đã là giờ Thìn rồi thưa phu nhân.

"
Tư An để gia nhân đem chậu nước ra bên ngoài, mới thay một bộ xiêm y màu xanh lam, kêu Lão Tống chuẩn bị xe ngựa vào cung.

Cố Ngôn đã đi từ sớm, buổi sáng hắn muốn gọi Tư An dậy nhưng sáng sớm bên ngoài trời lạnh, sương vẫn còn nên hắn để cho cô ngủ, Cố Ngôn căn dặn Lão Tống, đến giờ Tỵ vẫn chưa thấy người dậy không cần gọi, khi nào Cố Ngôn trở về sẽ cùng Tư An vào cung gặp hoàng hậu.

Chuyện Tư An có hỉ, đã đồn đi khắp kinh thành, Khắc Ninh tin tức tinh thông, buổi sáng đã biết được, lúc Tư An đến ngoài cửa cung, đã đặt cách đi kiệu đến Khôn Ninh Cung, tránh đi qua lãnh cung, nơi đó âm khí nhiều, sức khoẻ Tư An không tốt không thể đi ngang qua nơi đó.

Tư An vừa xuống kiệu, Khắc Ninh đã nhiệt tình kêu nô tì dìu người vào.

Khắc Ninh ở trong cung mỗi ngày đều nhìn thái giám, cung nữ đi qua đi lại đã sớm nhàm chán, hiện tại Tư An đến bà tất nhiên vui mừng.

Tư An nhìn thấy Khắc Ninh liền hành lễ.

Bà đi tới đỡ người dậy.

- Ngươi hiện tại sức khoẻ không tốt, sao lại đến đây? Kinh thành xa xôi, huống hồ gần đây trời trở lạnh, sao lại không ở trong phủ? Ta còn nghe nói ngươi đã có hỉ mạch rồi?
Khắc Ninh hỏi một tràng dài căn bản không để Tư An kịp trả lời.

Tư An không khó chịu ngược lại còn nhiệt tình trả lời:" Thần đến đây là mang phương pháp kiếm tiền đến cho hoàng hậu, nữ nhân như ta không thể đến thẳng điện mà nói phương pháp cho hoàng thượng, như vậy các đại thần sẽ phản đối phương pháp này, nhưng nếu là hoàng hậu thì chắc chắn sẽ khác.

"

Khắc Ninh nhanh nhạy liền để ý thấy, Tư An không muốn nhắc đến chuyện hỉ mạch nên bà cũng không nói đến, suốt cuộc trò chuyện hai người chỉ nói đến mở một tiệm bán túi xách ở kinh thành.

Khắc Ninh càng nghe lại càng cảm thấy hứng thú, hai người nói chuyện đến hai canh giờ, Tư An còn có việc nên phải rời đi.

Tư An vừa rời khỏi Khôn Ninh Cung bà đã cho cung nữ gọi Tô Hoằng Ái Tân đến.

Lúc nãy Tư An nói rất chi tiết còn đến phường thiêu chỉ dạy cho một cung nữ có tay nghề đứng đầu phường, Tư An đưa túi xách bằng vải đã may từ trước cho Khắc Ninh coi, bà nhìn qua đã đặc biệt yêu thích, túi xách màu xanh lam ngọc, nhìn qua không bắt mắt nhưng lại rất tinh tế lại nhã nhặn đường may cũng rất tỉ mỉ bên trên thiêu một đoá hoa cúc trắng, Tư An lúc rời đi cũng không lấy theo mà để lại cho Khắc Ninh, để bà cho cung nữ ở phường thiêu nhìn làm mẫu, chẳng qua hình thiêu không cần giống có thiêu hình khác chỉ cần nhìn hợp với màu vải, bắt mắt một chút cũng không sao.

Tư An không về Cố Thái Phủ mà đến tửu lầu lớn nhất kinh thành, lúc đi xuống xe ngựa tay cầm theo một gói thuốc hôm qua Tư An kêu Lão Tống đi đến y quán lấy về.

Tiểu nhị thấy huy hiệu xe của Cố Thái Uý, công việc cũng quăng sang một bên mà chạy đến tiếp đón.

Người đi xuống không phải là Cố Ngôn mà là một nữ nhân nên tiểu nhị có chút bất ngờ vẫn chưa kịp lên tiếng.

Người đánh xe vén màn cho Tư An leo xuống mới nói, còn đưa tay chỉ qua bãi đất trống bên kia.

- Phu nhân, ta đổ xe ở bên kia đợi người.

Tư An gật đầu, đem thuốc trong tay đưa cho tiểu nhị.


- Lấy cho ta một phòng, thuốc này ngươi hầm với gà để trong một cái nồi nhỏ còn nồi lớn một chút ngươi hầm gà với hạt sen là được, những món khác, món nào ngon nhất ngươi cứ đem lên.

Tiểu nhị có chút chần chừ mà không đưa tay nhận lấy gói thuốc, Tư An tất nhiên biết được y nghĩ gì mà nhẻo miệng cười, lấy trong túi ra mười văn tiền đặt vào tay tiểu nhị.

- Thuốc này chỉ là thuốc bổ, ta hiện tại có hỉ mạch nên cần bồi bổ, đại phu nói có thể hầm cùng canh gà, ngươi không cần lo lắng, ta là thê tử của Cố Thái Uý, sẽ không tuỳ tiện đi làm những chuyện khiến tửu lầu các ngươi khó xử.

Tiểu nhị buổi sáng cũng có nghe khách trong tửu lầu thì thầm to nhỏ, Cố Thái Uý đã có thê tử ngày hôm qua đại phu đến bắt mạch cho phu nhân, người đã có hỉ mạch.

Tiểu nhị làm ở đây đã hơn mười năm, tin tức lớn nhỏ đều nghe qua, tin tức đúng cũng có bịa đặt cũng không ít, nên y nghe xong liền không để ý đến nữa.

Vừa nghe liền biết không phải sự thật.

Nhưng hiện tại người đứng trước mặt y chính là thê tử của Cố Thái Uý hàng thật giá thật, nếu là người khác đến nhận bâng quơ, y nhất định cười vào mặt bọn họ nhưng người này là từ xe Cố Thái Phủ xuống, y không thể không tin.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận