Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo

Nhìn giống như không
có chút gì là cảm kích việc tốt mình vừa làm giúp cả, Nam Cung Hi thấy
thật khó hiểu, chẳng lẽ hắn đã hiểu lầm ý ? Lâm Nhược Tịch đã sớm mang
Thược Dược lui vào trong, hai vạn lượng đó nha, chỉ một đêm, chỉ có một
đêm mà thôi, trong long Thược dược có chút khẩn trương lo lắng, dù sao
nàng cũng đã nghe được một vài sự tích về vị Nam Cung thiếu gia này.

“ Nam Cung thiếu gia, Thược Dược cô nương đành phải giao lại cho ngài
rồi.” Lâm Nhược Tịch cười ha hả nhìn y, không thể phủ nhận trong long
nàng còn có dụng tâm khác, tên Nam Cung Hi này dám ngay trước mặt Tinh
nhi tranh hoa khôi ? Lá gan của y cũng thật là lớn, chỉ có điều Tinh nhi cũng không phải là người dễ trêu chọc, nhìn thấy bóng người đi xa dần,
nàng không khỏi cảm thấy đổ mồ hôi lạnh thay Nam Cung Hi.

Thấy
Lâm Nhược Tịch cố gắng đem Thược Dược nhét vào trong tay hắn, Nam Cung
Hi cảm thấy bất luận thế nào đi nữa thì nàng ta cũng không phải là có ý

tốt gì, nhưng nàng ta có là mama, vậy công việc của mama là phải như vậy ? Nhưng là Nam Cung Hi hắn đã nhìn lầm, Lâm Nhược Tịch chính là không
có ý tốt.

“ Được rồi, Thược Dược cô nương là hoa đã có chủ rồi,
kế tiếp vẫn còn ba vị cô nương, các vị đã chuẩn bị xong hết chưa ? “ Lâm Nhược Tịch sau khi đi đem Thược Dược trao đến tay Nam Cung Hi xong đã
quay trở lại trên đài cao hô lớn, ngay tại giờ phút này đây lòng nàng
cảm thấy thật là tốt.

“ Phù Dung, một vạn lượng.” Thấy có người
đứng lên, người lại không phải ai khác chính là Phong Lưu đại thiếu gia nổi danh đây sao ? Phù Dung cúi đầu, đối phương dáng dấp bề ngoài có
thể coi là mĩ nam. “ Tốt ! Phù Dung cô nương thuộc về vị công tử đây.”
Lâm Nhược Tịch cười đến nỗi không khép miệng lại được.

“ Mẩu
Đan, tám ngàn lượng.” Nhìn người vừa đứng lên, người này thiếp phòng
cũng đã có mười người rồi, còn chạy tới kĩ viện ? Đúng là người nhà có
tiền, “ Còn có ai ra giá cao hơn nữa hay không ? “ Lâm Nhược Tịch nhìn
về phía dưới đài, không có ai lên tiếng, môt hai vạn lượng đã là cao
ngất ngưởng rồi, với số tiền đó bình thường bọn họ có thể chơi gái tới
mấy tháng, mà năm ngàn lượng cũng là nhiều, huống chi ở đây ra giá tới
tám ngàn lượng.

“ Tốt ! Mẫu Đan cô nương là của vị công tử đây.”
Chỉ còn lại mình Bách Hợp, Lâm Nhược Tịch cầu mong bọn người dưới đài
này mau lên đem các cô nương ôm vào trong long, nàng còn có chuyện quan
trọng hơn phải làm. Trời co dường như đã nghe thấy lời khẩn cầu của
nàng. “ Bách Hợp, tám ngàn lượng.” Lâm Nhược Tịch nhìn, hôm nay mấy

người này thật đúng là hào phóng, vỗ người một cái “ Được, Bách Hợp
thuộc về công tử.” Nàng cũng không cần bận tâm hỏi han nhiều, dù sao
thì tám ngàn lượng là rất lớn.

“ Các vị, ai không tới tanh
hoa khôi thì có thể tìm các cô nương khác ở đây, mọi người tuỳ ý lựa
chọn.” Nói xong, nàng vội vã chạy xuống đài, không để ý tới mấy người
kia nữa, nàng chạy một mạch về hướng phòng của Quý Tinh.

“ Tinh
nhi, cô có muốn cùng với ta đi nhìn lén không ? “ Quý Tinh đang thay y
phcu5 xoay người lại. “ Cô vào phòng mà không gõ cửa! “ Doạ Quý Tinh
giật cả mình, Lâm Nhược Tịch le lưỡi cười trừ, “ Đúng rồi, bây giờ chúng ta phải đi xem Nam Cung Hi kia “ ăn “ Thược Dược như thế nào ?” Nghe
thấy lời nói của Lâm Nhược Tịch, Quý Tinh ngừng động tác . “ Cô có phải
là đang cố ý bày mưa đồ xấu xa gì ? “ Nàng nhìn chằm chằm Lâm Nhược
Tịch, Lâm Nhược Tịch vội vàng lắc đầu.

“ Không có, không có,
tuyệt đối không có nha.” Mới là lạ á, trong long Lâm Nhược Tịch nghĩ như vậy. “ Ta không có hứng thú, muốn thì cô tự mình đi đi.” Nàng đã quyết
định rời đi, thì kể từ lúc đó chuyện giữa hắn và nàng cũng đã chấm hết,

Lâm Nhược Tịch kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ Quý Tinh căn bản không
thích “ cái đó “ của Nam Cung Hi ? Nếu không thì sao lại có phản ứng
giống như vầy.

“ Này, cô ngay cả một chút ghen cũng không có hả ? “ Lâm Nhược Tịch tiến đến gần Quý Tinh nhìn nàng một hồi lâu. “ Không
có, cô đừng mơ nghe được mùi dấm trên người của ta.” Lâm Nhược Tịch há
to miệng. “ A,ta hiểu rồi ! Tinh nhi cô thích Đại Soái Ca, mà Nam Cung
Hi kia thì trên mặt lại… Mặt mày giờ lại hốc hác.” Càng nghĩ càng thấy
đúng, Lâm Nhược Tịch gật đầu một cái.

Quý Tinh trợn mắt, nếu là
như vậy, lúc đầu nàng nhất định đã không gả cho y.” Ngươi không phải là
muốn đi nhìn lén hay sao ? Còn không mau đi ! “ Nàng thúc giục Lâm Nhược Tịch, mà nàng kia vẫn cứ đứng bất động, nàng lại giục hỏi “ Thế nào ?
Không muốn đi nữa ? “ Lâm Nhược Tịch nhìn Quý Tinh một cái “ Một mình ta đi thì còn ý nghĩa gì nữa.” Bùm một tiếng, Quý Tính ngã xuống giơ cờ
trắng đầu hàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận