"Đúng là gan to bằng trời"Đây là lời của Đàm Dự cười nhạo mỉa mai khi nghe đến bọn người này dám đến cướp yêu đan nhưng không rõ là mỉa mai ai. Đàm Dự đến quyền được hỏi cung bọn đạo sĩ cũng nhẫn tâm tước đoạt.
Y cầm lấy tay Hồ Túc An bước về nhà, nhẹ nhàng hạ một lệnh tử cho đám người đang kêu khóc:"Chặt hết đầu bọn họ đem treo trước cổng thành"Không cần nói đến ai khác, ngay cả Hồ Túc An còn bị chấn kinh với phán quyết lạnh lùng này.
Hồ Túc An đã lớn lên trong một xã hội dân chủ, công bằng, văn minh, đến đây cũng làm một con yêu quái nho nhỏ, thật sự đôi lúc không hiểu được mạch suy nghĩ của tầng lớp trên trong xã hội phong kiến. Dù thế Hồ Túc An cũng không hé một lời nào, hắn không thể đem tư duy của một người hiện đại trói buộc Đàm Dự, Đàm Dự vốn là nhân vật phản diện, không chỉ hôm nay y giết bốn tên này, mà mai sau, mai sau nữa, khi cầm kiếm lên chiến trường chốn biên cương phương bắc, khi dẫn quân trở về đoạt ngôi báu hạ quân vương, Đàm Dự còn sẽ giết thêm rất nhiều người nữa.Đàm Dự dường như đang suy tính chuyện nào đó, nên không quá để tâm đến Hồ Túc An, y cũng không nghĩ rằng một con yêu quái lại để tâm để sống chết của một con người, vì trên cơ bản hồ ly nhỏ của y cũng ăn rất nhiều gà, nào có lòng yêu thương chúng sanh muôn loài như thế.Hồ Túc An đi được vài bước lại cảm thấy thân thể mình nóng lên vô cùng, chưa kịp gọi Đàm Dự thì đã ngất xỉu, trước khi nhắm mắt thì hắn chỉ thấy Đàm Dự hôn lên trán mình nhỏ giọng:"Cố lên, ta ở đây chờ phu nhân"-----------Hồ Túc An cả người đau nhứt, tay chân như muốn rời bỏ thân thể mỗi thứ một hướng để tìm lấy tự do, lục phủ ngũ tạng đều nóng bưng bưng, mấy khớp cơ trên người đều như bị kéo ra vào vào, đã vậy thì thôi đi, bên tai còn nghe tiếng lãi nhãi không ngừng.
Hồ Túc An không nhịn được mơ mơ hồ hồ mắng một tiếng, như thế mà lại vô cùng hiệu nghiệm, nhanh như chớp không gian yên tĩnh đến mức chỉ còn tiếng gió.Sáng hôm sau tỉnh dậy, Hồ Túc An chỉ cảm thấy cổ họng mình như đã dạo chơi hoang mạc không ít ngày, giờ chỉ cần một ngụm nước suối tươi mát là hắn sẵn sàng bán rẻ linh hồn cho ác quỷ.Nhưng mà quỷ đó phải đẹp trai theo dạng thanh cao như trúc như tùng, có chút lười nhát cũng được nhưng phải có năng lực, nhiều tiền lại chịu mua gà cho hắn, tuy có hơi dính người nhưng luôn bảo vệ hắn chu toàn. Hồ Túc An mở mắt ra hai ba lần nhưng không thấy con quỷ nào tốt đẹp thế, chỉ thấy một con yêu quái ngu ngốc đổ vào miệng hắn nước trà đắng ngắt, còn con yêu quái còn lại thì trông bộ rất suy tư nhìn hắn không rời."Đàm Dự đâu rồi?""Tỉnh thật rồi này""Cứ sợ bị nóng hỏng đầu, may mắn vẫn nhớ được Đàm Dự, thế là được rồi"Hồ Túc An vô cùng bất lực với hai con yêu quái nhà này, hắn phải nhấn mạnh hỏi lại Đại Cửu lần nữa:"Đàm Dự đâu rồi?""Không rõ nữa, mấy ngày ngươi ngất hắn luôn ở đây, tự nhiên hôm nay trời vừa chợp tối lại ba chân bốn cẳng chạy đi đâu mất""Ngươi không biết đâu, mấy con rết hôm trước chỉ là mở màn thôi.
Mấy ngày nay trấn dưới có rất nhiều yêu quái quấy phá, bọn đạo sĩ lúc đầu còn cầm cự nổi nhưng sau đó đều bỏ chạy tán loạn, triều đình vẫn lằng nhằn chưa cử được người dẹp loạn""Nhiều đến cỡ nào?""Thì một đêm sẽ có năm bảy người mất tích.
Đều là những người xinh đẹp và thư sinh.
Nhưng ngươi đừng hoảng sợ, bọn yêu tinh đó không dám bén mảng tới cái núi này đâu.
Đến một con giết một con, đến một đàn giết một đàn.
Đàm Dự nói thế đấy"Hồ Túc An chưa kịp định thần lại thì đã được Trung Hắc mang vào cho một bát cháo thơm lừng mùi gà nhưng ăn đến cuối vẫn không được diện kiến miếng thịt gà nào, Hồ Túc An thật sự vô cùng hoài nghi thú sinh của mình.Đại Giao dọn cái bát đã cạn đáy, đem vào vài quả dâu căng tròn mọng nước, thấy Hồ Túc An buồn bực bèn giải thích:"Ta hỏi chủ tiệm rồi, ông ta nói cháo gà nhà ông ta vốn không có thịt gà, người ta ninh đến gà tan ra hết vào nước đấy"Hồ Túc An "à" một tiếng xem như đã hiểu, còn sự chú ý thì hoàn toàn bị mấy trái dâu đã lâu không gặp thu hút:"Dâu này là trong vườn nhà chúng ta""Đúng vậy""Đây là dâu tây mà, không cần trồng chỗ lạnh sao?""Cần chứ, ngày nào ta cũng phải đi thổi thổi cho nó đấy""Kỳ công thật đấy"Dâu tây tươi mát, chua chua ngọt ngọt, vị đọng lại ở cuống họng khiến người ta muốn ăn một trái lại thêm một trái nữa nhưng Hồ Túc An có tham ăn thì vẫn hiểu chuyện, hắn để lên một phần trên bàn thờ của Đàm Dự, nghiêm túc thấp ba nén nhan, sau đó mới nhớ ra chuyện vô cùng quan trọng."Ta đã ngủ bao nhiêu ngày rồi?""Qua thêm một canh giờ nữa là ngày thứ ba"Lúc này Hồ Túc An mới hiểu vì sao Đàm Dự lại gấp gáp rời đi như thế.Nhưng trong nhà lúc này cũng không có máu, Hồ Túc An đành phải hy sinh đàn gà của mình, chúng còn hơi nhỏ, phải giết nửa đàn mới đủ một cái bát lớn trong nhà, nhưng so với Đàm Dự thì mấy con gà ấy chẳng thấm vào đâu.Đại Cửu thấy Hồ Túc An tiếc nuối liền như thế liền gợi ý:"Lấy máu bọn đạo sĩ kia đi, một tên là dư máu rồi"Hồ Túc An nghe lời nói huyết tinh như thế cũng không bất ngờ, con người xem động vật như nào thì động vật cũng chỉ xem con người như thế, mọi thứ đều ngang bằng, nếu không chứng minh được mình đáng gờm thì trong mắt bọn nó con người cũng chỉ là con mồi.
Không phải con người ác, cũng không phải động vật ác, chỉ là trái tim nhỏ bé lắm, không phải trái tim nào cũng lo được cho thế giới đại ngàn."Các ngươi lại bắt được tên đạo sĩ nào à?""Không.
Chẳng có tên nào dám đến đây nữa, là bọn hôm trước thôi""Thật ra thì không ai dám chặt đầu họ rồi mang treo trước cổng thành như Đàm Dự nói cả, nên là họ vẫn bị treo ở đó ba ngày rồi, có lẽ để đói chết, rồi mang ra cổng thành treo""Đàm Dự có biết không?"Đại Cửu như là chịu ủy khuất đã lâu, được Hồ Túc An nhắc đến liền tuông trào một mạch cảm xúc:"Có.
Hôm trước chúng ta bàn bạc để tìm ra cách xử lý thì Đàm Dự bỗng nhiên xuất hiện, hắn chỉ bảo là "Trước khi phu nhân của ta thức giấc thì các ngươi đều câm miệng hết, con nào dám làm loạn ầm ỉ thì ta sẽ đem đi nhúng nước sôi".
Nói ác thế luôn đấy, mấy ngày nay làm cái gì cũng phải nhỏ nhỏ nhẹ nhẹ như cô nương nhỏ mới gả vào nhà chồng.
Tiểu Bọ Đỏ bay bay không để ý mà đập cánh vào cái cây, tạo ra tiếng động còn sợ đến mức khóc huhu.
Đàm Dự suốt ngày chẳng quan tâm chuyện lớn chuyện nhỏ gì, cứ đằng đằng sát khí như bị ai trộm tiền không bằng mà nằm trên giường ôm ngươi ngủ mãi"---------Đàm Dự về nhà lúc mặt trời chưa kịp sáng, trên núi cao sương mù phủ kín lối, nếu ai đó nhìn thấy Đàm Dự lúc này chắc chắn sẽ bị y dọa đứng tim.Đàm Dự dù đã cảm giác được có kẻ tế máu cho y từ lâu nhưng khi thấy thân ảnh của Hồ Túc An cầm đèn lồng nhỏ đứng tựa vào cửa nhà trông ngóng thì trong lòng vẫn tự nhiên vui vẻ đến lạ.
Tuy y vẫn chỉ là một con quỷ lạnh băng nhưng dường như có một ngọn lửa nhỏ cứ ngang ngạnh trèo vào trong sưởi ấm tất thảy.Hồ Túc An thì ngược lại, khi Đàm Dự đến gần, hắn mới thấy được y, trong lòng là một loại cảm giác nhẹ nhỏm, trọn vẹn, đủ đầy, tựa như chồi nhỏ chờ được mùa xuân.Đàm Dự không nói không rằng ôm lấy Hồ Túc An, xiết chặt, làm chiếc đèn lồng trong tay Hồ Túc An rơi xuống rồi vụt tắt, thoáng chốc mọi thứ bị bóng đêm và sương mù nuốt chửng, xung quanh lặng im đến mức tưởng chừng thời gian đã bị buộc lại.
Chỉ còn tiếng hít thở có phần dồn dập của Hồ Túc An vì gương mặt Đàm Dự đang kế bên, bọn họ ẩn mình trong đêm đen và sương trắng, trốn khỏi trăng sao trên bầu trời, thật khẽ thật nhẹ chạm môi nhau.Cảm giác đó tuyệt diệu đến mức không thể dùng ngôn từ ít ỏi của nhân loại để miêu tả, chỉ có thể nói là không nỡ tách rời.
Thứ mà họ biết được trong cái hôn không thể lường trước ấy là sự đắm chìm và trân trọng của đối phương.
Còn thứ đọng lại sau những giây phút dâng trào chính là nỗi quyến luyến, tiếc nuối pha lẫn chút ngượng ngùng lại còn ngọt ngào như mật.Trong khoảnh khắc ấy, khi Hồ Túc An nhìn thẳng vào ánh mắt của Đàm Dự thì hắn biết mình đã thua rồi.
Dù biết trước tương lai, có thể tránh được số mệnh, nhưng nào có thể trốn được trái tim.Biết mình đã yêu một người không nên yêu là cảm giác thế nào? Đối với Hồ Túc An đó không phải là sự bất lực, mà là sự dũng cảm.
Dù biết khó lòng tranh được với số phận nhưng con đường này đến cuối cùng vẫn buộc phải đi.
Vì người trước mắt, dù bên kia là cạm bẫy thì cũng chẳng thể từ bỏ.Nghe người ta nói kẻ yêu nhiều là kẻ thua, kẻ hiểu nhiều là kẻ khổ, đừng yêu quá nhiều cũng đừng hiểu quá nhiều nhưng thực chất kẻ đem được tình yêu ra cân đo đong đếm thì kẻ đó đã không thua.
Nhưng không thua cũng không có nghĩa là chiến thắng vì thua là thua ở lòng mình nên Hồ Túc An dù chẳng rõ Đàm Dự yêu đến nhường nào nhưng hắn vẫn biết mình đã không thể thắng nổi..