Phu Quân Ta Là Đại Ma Vương Tương Lai Làm Sao Bây Giờ


Edit: Jess93
Tiểu Kỳ Lân đi hơn nửa ngày mới trở về.
Nếu không phải Tiểu Kỳ Lân đã ký kết khế ước thần hồn với Văn Kiều, Văn Thỏ Thỏ đã hoài nghi có phải con Kỳ Lân này cố ý lừa bọn họ đến đây, sau đó một lưới bắt hết bọn họ.
Không trách nó nghĩ Tiểu Kỳ Lân xấu xa như vậy, thật sự trong lòng ý khó bình.
Không nghĩ tới nó không có chú ý một cái, lại có thú ăn vạ mầm non nhỏ, hơn nữa còn ăn vạ thành công.

Thậm chí con Kỳ Lân này còn âm hiểm hơn bọn hắn, trực tiếp cùng Văn Kiều khế ước thần hồn, đồng sinh cộng tử, chiếm lấy vị trí tốt nhất bên người mầm non nhỏ.
Con Kỳ Lân này thật sự quá âm hiểm, quá xảo trá!
Ngay khi Văn Thỏ Thỏ gắn mác âm hiểm, xảo trá cho Tiểu Kỳ Lân, Tiểu Kỳ Lân rốt cuộc trở về.
Nó tiến vào trong pho tượng màu vàng kia, vui vẻ chạy tới cọ Văn Kiều, ngốc nghếch nói: "Mầm non nhỏ, ta đã đem đồ vật trong địa cung thu lại rồi, khi nào chúng ta rời đi?"
Văn Kiều nói: "Đừng gọi ta là mầm non nhỏ, ta có tên."
Tiểu Kỳ Lân nghĩ đến xưng hô Văn Cổn Cổn bọn họ gọi Văn Kiều, sửa lời nói: "Văn tỷ tỷ, khi nào chúng ta rời đi?"
"Không có chuyện gì thì rời đi đi." Văn Kiều nói, lại hỏi nó: "Ngươi theo chúng ta rời khỏi địa cung, những người khác sẽ như thế nào?"
"Trực tiếp đem bọn hắn ném ra bên ngoài là được rồi." Tiểu Kỳ Lân trả lời đương nhiên, đối với đám người tu luyện xông vào địa cung kia, đặc biệt không thân thiện.
Văn Kiều lập tức hài lòng: "Ngươi cũng đem chúng ta ném ra ngoài đi, để tránh bị người ta nghi ngờ."
Tiểu Kỳ Lân ứng một tiếng.
Khi Tiểu Kỳ Lân dứt lời, Văn Kiều bọn họ cảm giác được một lực kéo cưỡng chế bọn họ rời khỏi hiện trường.
Cảm giác mất trọng lượng truyền đến, một đám người từ trên trời ngã xuống.
Người tu luyện phản ứng nhanh xoay người vọt lên, gọi ra linh kiếm hoặc linh khí, tư thái nhẹ nhàng hạ xuống.
Chẳng qua có rất nhiều người trực tiếp từ giữa không trung ngã xuống, hung hăng quẳng xuống đất, tiếng kêu ôi ôi vang lên liên miên.
Đám người Văn Kiều cũng trực tiếp từ giữa không trung rơi xuống, chẳng qua bọn họ phản ứng cũng không chậm, thuận lợi rơi xuống đất.
Chỉ có Sư Vô Mệnh ngã thẳng xuống đất, giống hệt những người bị ném ra ở xung quanh, không kịp chuẩn bị bị đập rơi trên mặt đất, đều là một mặt ngơ ngác.
Tiểu Kỳ Lân quả nhiên đối đãi bọn họ như nhau, tất cả mọi người đều bị vứt ra.
Bùi Tê Vũ lôi kéo Túc Mạch Lan, hai người thuận lợi rơi xuống mặt đất, sau đó nhanh chóng nhìn chung quanh.
Khi thấy Ninh Ngộ Châu và Văn Kiều cùng Văn Thỏ Thỏ bên cạnh bọn họ, ánh mắt Bùi Tê Vũ chớp lên, vội đi qua chỗ bọn họ, cùng bọn họ hội hợp.
"Xảy ra chuyện gì?"

"Chẳng phải chúng ta đang ở trong cung điện dưới lòng đất sao? Ta đã sắp xông xong mê cung, làm sao lại đột nhiên bị vứt ra"
"Các ngươi có ai biết đã xảy ra chuyện gì không?"
"Là có người đạt được truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, cho nên địa cung mới đóng cửa ư?"
* * *..
Tiếng thảo luận của mọi người vang lên, trong đó có không ít suy đoán.
Văn Kiều bình tĩnh nhìn lướt qua, phát hiện nơi Tiểu Kỳ Lân đem bọn họ ném ra vừa khéo là lối vào quảng trường của sơn trang, hết hết người tiến vào bí cảnh đều ở nơi này, khiến quảng trường vốn rộng rãi nay trở nên chật kín.
Sư Vô Mệnh một mặt ngơ ngác bò dậy, nhìn thấy Văn Kiều bọn họ, vội vã chạy tới.
"Các ngươi không có sao chứ?" Hắn vừa hỏi vừa nhỏ giọng phàn nàn: "Lúc trước ta bị giam ở một nơi tối tăm không có ánh mặt trời, làm sao cũng không ra được, nơi đó không có ánh sáng, không có âm thanh, tối đến cả đầu ngón tay cũng không nhìn thấy, đây rõ ràng chính là biến tướng nhốt trong phòng tối rồi.

Hại ta còn tưởng rằng trở lại khi còn bé, bởi vì không tu luyện đàng hoàng, bị sư tôn nhốt trong phòng tối tỉnh lại nữa.."
Văn Kiều đồng tình liếc hắn một cái, đây còn không phải là bị nhốt trong phòng tối sao?
Nơi đó là ám điện do Kỳ Lân sáng tạo ra cơ mà, chỉ nghe cái tên kia, đã rõ ràng ý của nó.
Mặc dù cảm thấy hắn rất đáng thương, nhưng Văn Kiều cũng không thể nói cho hắn biết, hắn đắc tội một con Tiểu Kỳ Lân, mới có thể bị Tiểu Kỳ Lân trừng trị, đành qua loa an ủi vài câu.
Lúc mọi người ở đây suy đoán lung tung, đột nhiên uy áp thuộc về người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng nghiền ép về hướng bọn họ.
Những người tu luyện tu vi thấp tức khắc nằm rạp trên mặt đất, chỉ có người tu luyện cảnh giới Nguyên Tông cùng vài người cảnh giới Nguyên Linh đau khổ chống đỡ.
Mọi người sắc mặt đại biến, nhìn về phía trước, liền nhìn thấy Tả Ý Trai đứng trên bậc thang, đi theo bên cạnh hắn chính là đám nữ đệ tử Bích Nữ các kia, giống như sao vây quanh trăng.
Bộ dáng Tả Ý Trai trông có chút chật vật, pháp y trên thân có nhiều dấu vết bị hư hại, đầu tóc vốn được chải chuốt cẩn thận tỉ mỉ cũng vương vãi không ít, đồng thời cũng không biết dính thứ gì, phảng phất là bùn bẩn, thậm chí trên gương anh tuấn còn có một vết thương vô cùng mới mẻ, giống như bị lửa thiêu.
Có thể lưu lại tổn thương không có cách nào khỏi hẳn trên thân người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, có thể thấy được thứ tổn thương hắn rất lợi hại.
Thứ đốt gương mặt hắn bị thương, đoán chừng là dị hỏa ẩn chứa uy lực cực lớn.
Ở đây cũng không ít người nhận biết Tả Ý Trai, biết người này vô cùng để ý dung mạo và y trang của mình, luôn luôn chăm sóc bản thân tỉ mỉ, nào thấy bộ dáng hắn chật vật như vậy bao giờ? Lại càng không cần phải nói hắn là một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, có thể bức hắn đến nỗi đây, có thể thấy được địa cung này lợi hại.
Tả Ý Trai không nói gì, đem uy áp cảnh giới Nguyên Hoàng phóng ra, thần sắc lạnh như băng nhìn người ở chỗ này.
Nhìn thấy bộ dáng hắn, Văn Kiều cùng Ninh Ngộ Châu lập tức hiểu rõ.
Chỉ sợ sau khi Tả Ý Trai tiến vào địa cung, đoán chừng dùng không ít bạo lực phá trận, nên mới chọc Tiểu Kỳ Lân mất hứng.
Nếu nó đã mất hứng, vậy thì có thể dùng sức giày vò đám người này.

Một người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng, vậy mà có thể bị giày vò thành như vậy, có thể thấy được khi Xích Nhật sơn trang xây địa cung này, hao phí không ít tâm tư, đủ để cho Tiểu Kỳ Lân chỉ còn lại nguyên thần đem người tiến vào giày vò một lần.

Ngược lại, tương tự là cảnh giới Nguyên Hoàng Vệ Thiên Lý lại không có chật vật như vậy.
Vệ Thiên Lý mang theo người Thập Phương thương hội đứng ở một bên, người biết hắn đều có thể nhạy bén phát hiện Thập Phương thương hội thiếu vài người, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chết ở bên trong cung điện dưới lòng đất.
Thấy Tả Ý Trai đột nhiên làm khó dễ, ánh mắt Vệ Thiên Lý chớp lên, cũng không làm cái gì.
Uy áp thuộc về cảnh giới Nguyên Hoàng thật lâu không tiêu tan, áp chế ở trong lòng người, dễ dàng làm tan rã phòng tuyến trong lòng mọi người.
Rốt cuộc có người nhịn không được, tức giận nói: "Tả tiền bối, ngươi đây là có ý gì?" Đến cùng kiêng kị tu vi của hắn, dù không hài lòng, cũng không có quá bất kính.
Ánh mắt Tả Ý Trai lướt qua đám người trên quảng trường, khi nhìn thấy Sư Vô Mệnh, thần sắc của hắn hơi ngừng lại, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt, hờ hững nói: "Bản tọa cũng không có ý gì khác, chỉ là muốn nói vài câu với chư vị."
Mặc dù hắn nói dễ nghe, nhưng người ở chỗ này đều không phải ngốc, sao có thể tin tưởng?
Quả nhiên, liền nghe hắn nói tiếp: "Chắc hẳn chư vị cũng mới từ trong địa cung ra, biết tình huống trong địa cung.

Người đi vào đều biết, nơi đó có quan hệ với Xích Nhật sơn trang, hơn nữa có liên quan tới truyền thừa của Xích Nhật sơn trang..

Chỉ tiếc, chúng ta còn chưa tìm được truyền thừa, lại đột nhiên bị đưa ra."
Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây đều cảm thấy âu sầu.
Bọn họ không nghĩ tới Xích Nhật sơn trang còn ẩn giấu một địa cung, mặc dù bên trong địa cung này chứa đầy đồ vật có liên quan tới Kỳ Lân, còn không thân thiện với bọn hắn, nhưng cũng có không ít đồ tốt.
Chỉ tiếc bọn họ còn không tìm được bao nhiêu, đã bị đá ra ngoài, điều này sao có thể khiến người ta cam tâm?
Hơn nữa bây giờ cách thời gian bí cảnh đóng cửa, chỉ còn ba ngày mà thôi.
Cũng không phải bí cảnh sắp đóng lại, mà là địa cung mở ra lại đột nhiên đem bọn hắn vứt ra, ở chỗ này đều là người kinh nghiệm lịch luyện phong phú, làm sao không biết, loại tình huống này hệt như một số người đạt được truyền thừa của địa cung, địa cung hoàn thành nhiệm vụ của nó, nên đem người vứt ra.
Trong nháy mắt, người ở chỗ này đều mơ hồ hiểu ý của Tả Ý Trai.
Tả Ý Trai khẽ cười, cười đến phong lưu đột nhiên, nhưng bởi vì bộ dáng chật vật, khiến hắn có thêm mấy phần sắc bén lạnh lùng thuộc về cảnh giới Nguyên Hoàng.
"Nếu các ngươi đã hiểu, vậy thì mau giao truyền thừa của Xích Nhật sơn trang ra." Tả Ý Trai lạnh lùng nói.
Nghe đến đó, Văn Kiều nhịn không được hỏi Tiểu Kỳ Lân trong thức hải: [Trong cung điện dưới lòng đất còn có truyền thừa khác của Xích Nhật sơn trang ư? ]
Khi còn ở trong tẩm cung kia, bọn họ đã vơ vét không ít đồ tốt, trong đó có rất nhiều truyền thừa của Xích Nhật sơn trang.
[Có.] Tiểu Kỳ Lân ở trong thức hải của Văn Kiều trở mình, biến thành một Tiểu Kỳ Lân tròn vo, bắt đầu chạy vui vẻ: [Địa cung rất lớn, khi người tu luyện kia xây địa cung đã thả không ít đồ tốt vào trong, chẳng qua đồ tốt nhất đều được ta để ở trong tẩm cung cho các ngươi rồi.]
Văn Kiều lập tức hiểu rõ.
Tiểu Kỳ Lân vì dụ dỗ bọn họ đến lĩnh vực của nó, một đường mở cửa sau cho bọn họ, không có để bọn họ đi đường vòng.


Cho nên phạm vi hoạt động của bọn họ ở cung điện dưới lòng đất, thật ra còn chưa tới một phần mười của địa cung.
Những người khác không có may mắn như vậy, bởi vì chưa quen thuộc địa cung, chỉ có thể đi loạn khắp nơi, nhưng kiểu đi loạn này cũng tìm được không ít đồ vật.

Lại thêm người năm đó xây địa cung có ý định xem nó như nơi đặt truyền thừa, để che giấu nguyên thần Kỳ Lân, cho nên người tiến vào đều bị lừa gạt, thật sự cho rằng địa cung là nơi truyền thừa của Xích Nhật sơn trang.
Sau khi đạt được truyền thừa, địa cung đóng cửa, người tu luyện cũng bị vứt ra.
Suy đoán này hoàn toàn không có vấn đề, phi thường hoàn mỹ.
Cho nên, hai cảnh giới Nguyên Hoàng Tả Ý Trai cùng Vệ Thiên Lý vì truyền thừa Xích Nhật sơn trang mà đến dĩ nhiên cái gì cũng không có mò được, ngược lại chịu tội một phen, làm sao có thể cam tâm?
Cử động lần này của Tả Ý Trai rõ ràng chính là muốn thừa dịp trước khi bí cảnh mở ra, đem truyền thừa đoạt lại.
Vệ Thiên Lý cũng có tính toán này, nên mới trầm mặc để Tả Ý Trai ra mặt, chờ tìm ra người lấy được truyền thừa của Xích Nhật sơn trang, hai người lại dựa vào bản lĩnh đến cướp đoạt.
Ý nghĩ của bọn hắn hiển nhiên không có vấn đề, nhưng tình huống trong địa cung không chỉ có truyền thừa, bí mật lớn hơn chính là nguyên thần Tiểu Kỳ Lân.
Trong lúc Tả Ý Trai áp chế người tu luyện ở đây, đệ tử Bích Nữ các dồn dập tế ra vũ khí, các nàng lấy ra một chiếc quạt bạch ngọc ném lên trời, vây khốn toàn bộ không gian này, bất kỳ người nào cũng không thể rời đi.
Vẻ mặt người tu luyện ở đây trở nên cực kỳ khó coi.
Tả Ý Trai nói: "Cách thời gian bí cảnh đóng cửa còn ba ngày, nếu các ngươi không đem nó giao ra, đừng trách bản tọa không khách khí."
Hắn vừa mới nói xong, liền thấy một đệ tử Bích Nữ các tiến lên, kiếm trong tay rơi xuống trên thân người tu luyện người gần nhất.
Người tu luyện kia kêu thảm một tiếng, toàn thân máu chảy như thác, lúc ngã trên mặt đất đã là thoi thóp, đồng thời đan điền bị phá, biến thành một tên phế nhân.
Người tu luyện xung quanh vội thối lui, ý đồ chạy trốn, nhưng lúc này Bích Nữ các đã khống chế hiện trường, làm sao có thể trốn?
Tả Ý Trai khẽ cười, sắc mặt là vẻ hờ hững cùng coi thường thuộc về người tu luyện cấp cao, coi thường bọn người tu vi không bằng hắn này.
Thấy những người kia đều không lên tiếng, đệ tử Bích Nữ các xuất thủ lần nữa.
Trong lúc nhất thời, tiếng kêu thảm thiết liên tục, huyết tinh ngất trời.
Sư Vô Mệnh một mặt không thể tưởng tượng nổi nói: "Con hàng này ngông cuồng như thế?"
"Quả thật rất ngông cuồng." Bùi Tê Vũ nghiêm mặt nói: "Khi ta còn làm đường chủ Ma Thiên môn, cũng không có phách lối như hắn."
Lời này Văn Kiều bọn họ đều tin tưởng, nhìn lần hắn mang người Ma Thiên môn vây quanh phù đảo, rõ ràng Ma Thiên môn người đông thế mạnh, tiện tay là có thể diệt bọn họ, nhưng hết lần này tới lần khác hắn làm ma tu thế mà nhân từ nương tay, cứ thế để Văn Kiều bọn họ dùng Bạo Liệt châu ném ra một con đường sống -- mặc dù đây cũng là hắn cố ý hành động, nhưng có thể từ đó nhìn ra cách làm việc của hắn.
"Bích Nữ các có tôn giả cảnh giới Nguyên Thánh tọa trấn, bọn họ cũng không cần kiêng kị gì cả." Ninh Ngộ Châu nói đúng trọng tâm: "Cho dù hắn gϊếŧ sạch người ở đây, vị tôn giả cảnh giới Nguyên Thánh kia cũng có thể vì hắn gánh vác."
Địa vị tôn giả cảnh giới Nguyên Thánh trên tất cả người tu luyện, nếu bọn họ muốn nhúng tay vào chuyện nào đó, kết quả cuối cùng phần lớn chỉ có thể thỏa hiệp.

Cho nên coi như phiền phức một chút, cuối cùng cũng sẽ không có chuyện gì.
Sư Vô Mệnh một mặt hâm mộ nói: "Thật tốt, hi vọng sư tôn ta tranh thủ thời gian đột phá thành cảnh giới Nguyên Thánh, đến lúc đó ta cũng có thể đi ngang rồi."
Nghe nói như thế, một đám người đều khinh bỉ hắn.
Bọn họ đang nói, đột nhiên Sư Vô Mệnh mắng một tiếng, nét mặt đầy vẻ giận dữ.

Mấy người Văn Kiều nhìn sang, phát hiện đám đệ tử Bích Nữ các kia đang huy kiếm về hướng mấy người tu luyện, những người kia tự nhiên sẽ không ngồi chờ chết, dồn dập đánh trả.
Nhưng mà có uy áp của cảnh giới Nguyên Hoàng áp chế, những người kia làm sao có thể là đối thủ? Chẳng mấy chốc đã thua.
Những người kia là đệ tử Thất Hồn tông.
Sư Vô Mệnh nhanh chóng tiến lên, tay không nắm lấy kiếm những người kia vung xuống, sau đó đoạt lại ném văng đi, lại vung một chưởng đánh bay đám nữ tu kia.
Lần đầu tiên thấy hắn trực tiếp chống lại người khác, mấy người Văn Kiều đều hơi kinh ngạc.
Người này thế mà tay không bắt kiếm, quả nhiên thân thể mạnh mẽ, thậm chí tay không cầm dao sắc cũng không có vấn đề.
Những người khác xôn xao lên tiếng, mấy đệ tử Thất Hồn tông vừa nhặt về một cái mạng kia ngạc nhiên kêu lên: "Tiểu sư thúc!"
Làm đệ tử Thế Vũ Tôn Giả, địa vị của Sư Vô Mệnh tại Thất Hồn tông khá cao, có thể cùng người tu luyện cảnh giới Nguyên Hoàng cùng ngồi cùng ăn, đệ tử dưới cảnh giới Nguyên Hoàng thì gọi hắn là Tiểu sư thúc.
Ánh mắt Tả Ý Trai rơi xuống trên thân Sư Vô Mệnh, trên mặt lộ ra một nụ cười như có như không.
Đám người Văn Kiều trông thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi lộp bộp.
Hắn cố ý!
Mặc dù Thất Hồn tông không thể khinh thường, nhưng đối với Bích Nữ các có tôn giả cảnh giới Nguyên Thánh tọa trấn mà nói, nếu thật sự muốn chống lại, bọn họ cũng không sợ.

Cử động lần này của Tả Ý Trai rõ ràng là cố ý bức Sư Vô Mệnh ra tay.
Sư Vô Mệnh thật đúng là không thể trơ mắt nhìn đệ tử Thất Hồn tông xảy ra chuyện, Tả Ý Trai nắm đúng tâm tình của hắn, cố ý để cho người ta ra tay với đệ tử Thất Hồn tông.
"Hóa ra là Sư tiểu hữu." Tả Ý Trai hòa khí cười nói: "Không nghĩ tới Sư tiểu hữu cũng tới đây, lúc xông địa cung, một mực không thấy Sư tiểu hữu, còn lo lắng có phải Sư tiểu hữu đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?"
Sư Vô Mệnh ha ha hai tiếng: "Thu hồi vẻ giả mù sa mưa của ngươi đi! Ta biết ngươi muốn làm cái gì, chỉ là lão tử nói cho ngươi, Thất Hồn tông chúng ta không phải một kẻ yêu nhân giống như ngươi bắt nạt!"
Yêu nhân?
Tả Ý Trai đen mặt, làm một nam tử tinh xảo chú trọng vẻ ngoài, được rất nhiều nữ tu yêu thích, lại bị người ta nói thành yêu nhân?
Vệ Thiên Lý thờ ơ lạnh nhạt chuẩn bị nhặt nhạnh chỗ tốt nhịn không được tằng hắng một cái, dưới ánh mắt gϊếŧ người của Tả Ý Trai, cố gắng nín ý cười.
Sư Vô Mệnh nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Ta nói sai sao? Ngươi nhìn ngươi một chút đi, chen vào một đám nữ nhân, còn đắc chí, đem chính mình biến thành một kẻ ẻo lả, làm việc không phóng khoáng, không phải yêu nhân thì là cái gì?"
"Nếu là bình thường coi như xong, ai không có chút sở thích đặc biệt? Ta cũng không nói cái gì, nhưng ngươi nhìn thử xem chuyện người đang làm bây giờ là chuyện người làm ra sao? Bảo vật người hữu duyên có được, mặc kệ là ai đạt được truyền thừa, đó là bản lĩnh của bọn họ, một mình ngươi không có bản lĩnh lấy được, thế mà muốn gϊếŧ người đoạt bảo! Gϊếŧ người đoạt bảo cũng không có gì, nhưng ngươi thế mà liên luỵ người vô tội, không có một chút khí độ của chân quân cảnh giới Nguyên Hoàng, làm người đến nước này, thật sự là mất mặt.."
Những lời này nói đến vô cùng nguần nhuyễn, thoải mái vô cùng!
Những người tu luyện bị bức bách xung quanh đều nghe được nhiệt huyết sôi trào, dồn dập phụ họa.
Tả Ý Trai giận quá thành cười: "Ta không cùng ngươi khua môi múa mép, nếu ngươi rượu mời không uống, vậy cũng đừng trách bản tọa."
Dứt lời, một đạo linh khí hóa thành cự chưởng đập về hướng Sư Vô Mệnh, nếu một chưởng này rơi xuống trên người hắn, không chết cũng bỏ đi nửa cái mạng.
Nhưng mà bàn tay khổng lồ kia còn chưa đập vào người Sư Vô Mệnh, đã bị một bàn tay tiếp được.
Sư Vô Mệnh nhìn thấy nam hài đột nhiên xuất hiện tiếp được cự chưởng bằng linh lực kia, mừng rỡ không thôi, sau đó làm một hành động khiến cho người ta rất muốn khinh bỉ hắn.
Hắn lưu loát chạy ra sau lưng nam hài kia, nói ra: "Văn Thỏ Thỏ, có người ức hϊếp ca ca ngươi, mau gϊếŧ hắn đi!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận