Phu Quân Thật Tuyệt Sắc


Nửa tháng sau, Mạnh hoàng hậu quả nhiên từ lãnh cung ra, người Mạnh gia thở phào một hơi, chuyện lập trữ vẫn không có kết quả, phe đại hoàng tử không ngồi yên được, ngầm phỏng đoán ý hoàng đế.
Hàn thủ phụ trấn an đại hoàng tử có chút rối loạn trận tuyến, "Đại điện hạ, an tâm chớ nóng nảy, theo lão thần thấy, hoàng hậu được thả ra, sợ là vì sắp đến cuối năm, trong cung còn rất nhiều chuyện cần hoàng hậu lo liệu."
Đại hoàng tử nghe hắn nói thế, bình tĩnh lại.
Cuối năm trong cung nhiều việc, phụ hoàng cần cho hoàng hậu ra quản lý, về phần sủng ái, Mạnh gia đủ loại gièm pha, hoàng hậu ở trước mặt phụ hoàng hoàn toàn thất sủng, lại có chuyện gì, sợ sẽ cách ngày phế không xa.
Vững vàng, ổn định mới là tố chất cần có của một hoàng tử.
Hắn ngồi xuống, Hàn thủ phụ thấy hắn khôi phục như thường, yên lòng.
Mạnh gia ăn sâu bén rễ, muốn nhổ tận gốc ngay có lẽ không dễ, có điều trước mắt xem ra, mặc dù chưa lập tức đánh bại, nhưng cũng dao động căn cơ Mạnh gia.
Những người khác không đáng sợ, trừ bỏ Trấn Quốc công.
Khi tiên đế tại vị rất trọng dụng Mạnh Tiến Quang, người này xác thật có tài năng.
Trước mắt, chỉ có thể âm thầm chuẩn bị, thời cơ tới lại hành động, nghĩ vậy, Hàn thủ phụ hỏi đại hoàng tử, "Đại điện hạ, bên tam hoàng tử, đi lại như thế nào?"
Đại hoàng tử gật đầu, "Tính tam hoàng đệ quái dị, khó có thể mượn sức, nhưng hoàng tử phi của hắn là tỷ muội một phủ với Nam trắc phi, còn có chút tình nghĩa, nghĩ đến không đứng bên phía chúng ta, cũng sẽ không đứng bên phía tứ hoàng đệ."
Hàn thủ phụ vuốt râu, "Vậy là tốt rồi, tam hoàng tử ở trong lòng bệ hạ phân lượng không nhẹ, có thể mượn sức càng tốt, nếu không thể mượn sức, cần phải phòng bên tứ hoàng tử kéo qua."
Hắn thấy đại hoàng tử gật đầu, nghe lọt lời hắn, nghĩ ngợi, lại xấu hổ nói, "Cũng là Thải Nhi không biết cố gắng, gả cho điện hạ mấy năm, cũng không sinh được một đứa con, nếu trắc phi trong phủ sinh được hoàng tôn, lão thần nhất định bảo Thải Nhi coi như mình sinh ra, ôm đến viện mình nuôi nấng."
"Hàn thủ phụ nói quá lời, hoàng tử phi còn trẻ, bản hoàng tử thật ra không vội."
Hàn thủ phụ cảm kích, trong lòng cũng hiểu được, chỉ là Hàn gia có tác dụng, đại hoàng tử sẽ không làm gì, chứ thật ra đâu không vội được, tam hoàng tử tứ hoàng tử đã đại hôn, nếu sinh được hoàng tôn trước, vậy đại hoàng tử sẽ bị mất tiên cơ.
Hắn chính là nghe nói, Trấn Quốc công phu nhân Mạnh gia vơ vét không ít dược liệu quý đưa đến phủ tứ hoàng tử, còn không phải là muốn mau có hỉ, mang thai hoàng tôn đầu tiên trước sao.


Cũng là tôn nữ hắn không biết cố gắng, dược tốt gì cũng uống, hai năm trước, trong phủ không có trắc phi, nhưng bụng không có động tĩnh, cả nhà đều gấp theo.
Mạnh hoàng hậu mới được thả ra cũng hiểu, bệ hạ đã không thích Mạnh gia, Mạnh gia trước mắt cái gì cũng không làm được, chỉ có thể nghĩ biện pháp.

Nếu là người đầu tiên sinh hoàng tôn, tự nhiên sẽ làm dịu quan hệ với bệ hạ, vì thế nàng triệu Mạnh Bảo Đàm vào cung, đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Bảo Đàm, tính lên, các con thành thân cũng một thời gian, có động tĩnh gì chưa?"
Không hỏi còn đỡ, vừa hỏi, Mạnh Bảo Đàm lã chã nước mắt, tứ hoàng tử mỗi ngày ở phòng nhũ nhân, nàng làm sao mang thai được.
Tuy rằng nàng âm thầm động tay động chân, nhũ nhân kia không có khả năng mang thai, nhưng tứ hoàng tử không gần gũi với nàng, nàng cũng không mang thai nổi.
"Cô mẫu, Bảo Đàm vô năng, tứ điện hạ hắn..."
Mạnh hoàng hậu cả giận nói, "Đều là thứ bỉ ổi quyến rũ nam nhân, bản lĩnh trước kia con học đi đâu hết rồi, xử lý một nhũ nhân nho nhỏ không phải là dễ như trở bàn tay sao?"
"Cô mẫu, Bảo Đàm không nói cái này, nhũ nhân kia cả đời không thể có con, chỉ là, tứ điện hạ căn bản không đến phòng con, con..."
"Con..."
"Cô mẫu, điện hạ trong lòng bực ta, chất nữ trong lòng khổ sở, bất đắc dĩ thân là nữ tử Mạnh gia."
Mạnh hoàng hậu bị những lời này của nàng làm hốt hoảng, mình cũng là nữ tử Mạnh gia, nếu không phải bởi vì chuyện cô mẫu, sao có thể không duyên cớ bị nhốt trong lãnh cung mấy ngày.
Hiện giờ nàng chưa thể xử lý những cung nhân vũ nhục nàng, bệ hạ rõ ràng chưa nguôi giận với nàng, không thèm đến nhìn một lần.
Chỉ có thể nhịn.
Nhưng chuyện hoàng tôn không thể chờ, nếu Bảo Đàm thật không được lòng Hoán Nhi, vậy chỉ có thể nghĩ cách khác, nàng trầm tư một hồi, nhìn về phía Mạnh Bảo Đàm, "Bảo Đàm, cô mẫu biết khổ cho con, nhưng Hoán Nhi trước hết cần sinh hoàng tôn, nếu đích tử không có, thứ tử cũng tốt."
Mạnh Bảo Đàm sửng sốt, ý cô mẫu là để người khác sinh hoàng tôn trước.
"Cô mẫu..."
"Bản cung mệt mỏi, con hãy cân nhắc thật kĩ, ta cho con thêm hai tháng nữa."
"Vâng."
Mạnh Bảo Đàm lui ra ngoài, trong mắt hiện lên tuyệt quyết, xe ngựa đổi phương hướng, chạy về phía phủ Trấn Quốc công.
Trấn Quốc công phu nhân thấy tôn nữ không chào hỏi liền về nhà mẹ đẻ, hơn nữa sắc mặt cũng khó coi thì lo lắng, vội vàng gọi tôn nữ vào nội thất.
"Bảo Đàm, sao không đánh một tiếng mà đã về, xảy ra chuyện gì sao?"
"Tổ mẫu, hôm nay tôn nữ đi thăm cô mẫu, mới từ trong cung ra."

Dung thị nghe được tin tức con gái, vội vàng hỏi, "Cô mẫu con có khỏe không, bệ hạ có đi thăm nó không?"
Mạnh Bảo Đàm gật đầu, "Bệ hạ không lộ mặt, cô mẫu hơi gầy, tinh thần tạm được, vừa gặp mặt liền hỏi bụng tôn nữ có động tĩnh gì không."
"Cô mẫu con nóng vội, con mới gả qua bao lâu, sao có thể nhanh như vậy liền có tin tức."
"Tổ mẫu, không phải cô mẫu gấp, mà là sự tình gấp gáp.

Phủ đại hoàng tử có thêm hai vị trắc phi, tam hoàng tử cũng đại hôn trước chúng ta.

Nếu bọn họ có hoàng tôn trước, liền chiếm được tiên cơ, với chúng ta bất lợi."
Dung thị gật đầu, "Điều này cũng đúng, địa vị trưởng tôn không bình thường, ở trong lòng bệ hạ phân lượng cũng không giống nhau.

Con và tứ hoàng tử gần đây thế nào?"
Mạnh Bảo Đàm cắn môi dưới, ra vẻ khó có thể mở miệng, thần sắc có chút đau khổ, "Tổ mẫu, tứ hoàng tử sợ là bực Mạnh gia, đối tôn nữ không nóng không lạnh, còn tấn cung nữ hầu hạ trước kia làm nhũ nhân, tôn nữ..."
"Hừ, một cái nhũ nhân, cũng đáng để con lo lắng, thứ ta dạy con trước kia quên rồi sao."
"Tôn nữ không quên, chỗ nhũ cũng lén hạ dược, chỉ là tứ hoàng tử không đặt chân đến viện của con, tôn nữ làm sao có thể mang thai..."
Dung thị lạnh mặt, trong mắt hiện lên độc ác, xoay người trở lại nội thất, chờ khi đi ra, trên tay có thêm một gói giấy nhỏ, đưa cho Mạnh Bảo Đàm.
"Vật này con ăn vào, một lần là có nhi tử, về việc giữ lại tứ hoàng tử như thế nào, ta nghĩ, không cần tổ mẫu dạy, biện pháp có rất nhiều, liền xem con có thể dùng hay không."
Mạnh Bảo Đàm cẩn thận nhận gói giấy, cất trong tay áo, trong lòng cân nhắc làm như thế nào.
Mặt Dung thị có chút khó coi, vốn đang cho rằng số thuốc này không cần dùng đến, không nghĩ tới, hiện giờ tôn nữ cũng trải qua chuyện như thế này.
May mắn năm đó, bà ta một lần sinh đôi, cả trai cả gái, cũng coi như đứng vững chân, quốc công gia lại không có di nương khác, dù đối xử với bà ta lãnh đạm, cũng không đến mức bị khinh bỉ.

Nữ nhi tiến cung làm hoàng hậu, nhi tử là thế tử, về sau chính là Trấn Quốc công, cuộc đời bà ta cũng không hi vọng gì khác, về trượng phu, nửa đời người cũng không làm tan chảy tâm hắn, già rồi càng thêm không có khả năng.
Trấn Quốc công bà ta tâm niệm lúc này đang ngồi trong nhã gian trà lâu, đối diện ông chính là Nam San.
Nam San cầm ấm trà tinh xảo, rót đầy chén nước trước mặt ông, mở miệng nói, "Mạnh quốc công, lần trước ngài ra tay giúp đỡ, mới có thể đòi lại canh thiếp giúp biểu tỷ ta, vẫn luôn chưa thể tới cửa cảm ơn, hôm nay ta liền làm chủ, lấy trà thay rượu, bày tỏ lòng biết ơn."
"Tam hoàng tử phi khách khí, chuyện đó vốn là chất tử không biết cố gắng của lão phu không đúng, có điều hầu thế tử cũng không thỏa đáng, may mắn ngươi nói việc này với lão thần, bằng không lại thêm một chuyện gièm pha."
Nói xong, ông cười tự giễu, "Lại nói xem như ngươi giúp ta đại ân, Mạnh gia ta gần đây gièm pha quá nhiều, thật không muốn lại thêm một chuyện."
Nam San không nói, đề tài này nàng không biết tiếp thế nào, tuy rằng những người Mạnh gia khác chẳng ra gì, nàng vui lòng chế giễu, nhưng đối với Mạnh quốc công, nàng vẫn có hảo cảm.
"Quốc công gia, hôm nay chúng ta không nói chuyện khác, chỉ dùng trà nói chuyện phiếm, ngài xem thế nào."
Mạnh Tiến Quang thu hồi suy sút vừa rồi, cười sang sảng, "Được, chỉ nói chuyện phiếm, uống trà phẩm trà, ngược lại cũng là một chuyện vui."
Nam San giơ chén, "Vậy ta kính quốc công một chén."
Hai người khẽ chạm ly ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, trong mắt Mạnh Tiến Quang có chút hoài niệm, "Uống cùng hoàng tử phi làm lão thần nhớ tới nhiều năm trước cùng lệnh tổ phụ, cũng thường xuyên uống trà luận văn chương..."
"Khi đó quốc công sợ là không nghĩ đến, nhiều năm sau, ngài và tôn nữ của hắn sẽ ngồi nói chuyện phiếm đúng không."
Mạnh quốc công cười ha ha, "Đâu nghĩ đến mấy chuyện này, thật ra ngươi rất thú vị, nói chuyện với ngươi rất vui vẻ, chẳng trách tam hoàng tử có thể bị ngươi thu phục."
Nam San lè lưỡi, nàng không có thu phục hắn, ngược lại là bị ức hiếp đến gắt gao, đặc biệt là buổi tối, nghĩ vậy, trên mặt có chút đỏ ửng.
Mạnh Tiến Quang thấy thần sắc của nàng, lắc đầu bật cười, sao ông lại cùng một nữ tử nói lời như vậy, cũng không biết vì sao, có lẽ là nàng lớn lên rất giống Sùng Khởi, làm người ta sinh lòng yêu quý.
Hiện giờ trong triều phe đại hoàng tử từng bước ép sát, Mạnh gia bọn họ đúng là thời buổi rối loạn, tam hoàng tử lại không có động tĩnh, trắc phi trong phủ đại hoàng tử cũng là cô nương Nam gia, nghe nói hai ngày trước trắc phi đó còn đến phủ tam hoàng tử, sợ là muốn lôi kéo.
"Tam hoàng tử luôn không tham dự chuyện trong triều, trước mắt trong kinh hướng gió không rõ, các ngươi phải nhớ bo bo giữ mình, tiếp tục đóng cửa không để ý, tùy ý những người khác khuyên bảo như thế nào, chỉ cần như trước đây, chuyện tương lai ai cũng không dám chắc."
Nam San có chút kinh ngạc nhìn ông, đứng ở lập trường của ông, không phải nên khuyên bọn họ gia nhập phe tứ hoàng tử sao? Vì sao kêu bọn họ mặc kệ mọi thứ, Mạnh quốc công làm người ta có chút khó hiểu.
Có điều lời này nói trúng lòng nàng, "Quốc công gia nói rất đúng, ta chắc chắn chuyển lời cho tam hoàng tử."
"Chuyển lời thì không cần, tam hoàng tử nghĩ rõ ràng hơn lão phu."
"Đa tạ lời của Mạnh quốc công, bản hoàng tử tuy rằng hiểu rõ, những nên một tiếng đa tạ."
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói du dương, Nam San vui vẻ, đứng dậy mở cửa, liền thấy nam nhân của mình đứng ở ngoài cửa, bạch y mặc phát, mặt mày như họa.
Mạnh Tiến Quang cũng đứng dậy chào hỏi, "Lão thần gặp qua tam hoàng tử điện hạ."
"Mạnh quốc công không cần đa lễ."

Lăng Trọng Hoa tiến vào, Nam San đóng cửa, ba người ngồi trên bàn, nàng rót một chén khác đặt trước mặt trượng phu.
Mạnh Tiến Quang bất động thanh sắc đánh giá tam hoàng tử, nói đến, nhìn mặt khoảng cách gần như vậy vẫn là lần đầu tiên, nhìn gần, dung mạo tam hoàng tử càng thêm câu hồn đoạt phách.
"Tam điện hạ, lão thần lấy trà thay rượu, kính các vị một ly."
Ba người giơ chén, uống hết, Mạnh Tiến Quang nhìn dáng vẻ uống trà của Lăng Trọng Hoa, khẽ sửng sốt, có hơi quen thuộc.
Lăng Trọng Hoa đặt ly xuống, chậm rãi nói, "Vừa rồi Mạnh quốc công nhắc tới chuyện trong triều, gần đây xác thật không bình yên lắm, không biết Mạnh quốc công thấy thế nào."
Mạnh Tiến Quang hồi phục tinh thần, "Tam điện hạ, lão thần không có cái nhìn gì, từ xưa đến nay, ngôi vị hoàng đế truyền đích, không đích lập trưởng, cũng có cách nói lập trữ lập hiền, có điều đây là việc thiên gia, bệ hạ đều có kết luận, ta làm thần tử, không thể vọng nghị."
"Mạnh quốc công nhìn thấy rõ ràng, việc thiên gia trước nay đều không phải người khác có thể nhìn thấu, tiên đế có thể thừa vị, còn không phải là bởi vì đích hoàng huynh mất sớm, hai vị thứ hoàng tử đấu đỏ mắt, nhiễu loạn triều cương, thái đế bệnh liệt giường, gấp gáp triệu tiên đế hồi kinh, hạ chiếu thư truyền ngôi, mới bình ổn nội loạn."
"Tam hoàng tử nói phải, lúc trước tiên đế lôi đình chi thế, đuổi các thứ hoàng tử ra khỏi kinh, giam cầm trong đất phong, nội loạn trong kinh mới bình ổn."
Nói đến tiên đế, trong đầu Mạnh Tiến Quang hiện lên vị đế vương phong thần vĩ ngạn, mặt lạnh trầm mặc, thủ đoạn quả quyết, nếu không phải hắn bước lên đế vị, chỉ sợ thiên hạ không có thái bình như vậy.
Đương kim bệ hạ trung dung có thừa, khí phách không đủ, không kế thừa chút khí thế nào của tiên đế.
Lăng Trọng Hoa thản nhiên nhìn ông, nói tiếp, "Mạnh quốc công làm quan dưới thời tiên đế, liền biết người tài giỏi chiếm được thiên hạ này mới là phúc của bách tính."
Mạnh Tiến Quang ngẩng đầu, nam tử trước mặt đẹp như quan ngọc, mắt như đầm sâu, đâu giống một hoàng tử chưa đến hai mươi, ông bừng tỉnh, chẳng trách vừa rồi cảm thấy quen thuộc, tam hoàng tử này, khí thế, tư thái nói chuyện rất giống tiên đế.
Ông âm thầm kinh hãi, trách không được bệ hạ nói tam hoàng tử có phong thái tiên đế, quả nhiên không phải lời thuận miệng.
Nghe khẩu khí tam hoàng tử, thiên hạ này...!ông không dám nghĩ tiếp, cúi đầu, "Tiên đế có phong thái thần long, khi tại vị nội chính có kỷ cương, biết cách dùng người, là một minh quân hiếm có."
Nam San yên tĩnh ngồi một bên, cẩn thận nghe hai người nói chuyện, chợt thấy nam nhân nàng nhướng môi cười, "Mạnh quốc công là người nhìn rõ chuyện hiếm có, bản hoàng tử chưa bao giờ sẽ nhìn lầm người."
Giống như nhiều năm trước, trọng dụng người không có xuất thân như ông.
Mạnh Tiến Quang đứng lên, "Lão thần sợ hãi."
Lăng Trọng Hoa như tùng bách mà đứng lên, hạ mí mắt, nhìn Mạnh quốc công cúi đầu, nói từng chữ, "Mạnh Tiến Quang, hy vọng ngươi sẽ không làm bản hoàng tử thất vọng."
Nói xong, sải bước, nhìn tiểu thê tử, Nam San lập tức đuổi kịp bước chân của hắn, hai phu thê mở cửa rời đi.
Sau một lúc lâu, Mạnh quốc công trong phòng mới ngẩng đầu ngồi dậy, cảm giác trên lưng đổ một tầng mồ hôi mỏng, mắt ông sâu thẳm nhìn phía cửa, vị tam hoàng tử này quá giống tiên đế.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận