Mạnh thị được thả ra lãnh cung, vẻ mặt không thể tin tưởng, đã nhiều ngày không được ngủ ngon, sắc mặt nàng ta vàng vọt, hơn nữa quần áo hơi nhàu nhĩ, mùi cũng không dễ ngửi, cả người trông hết sức chật vật, đâu thể nhìn ra không lâu trước đây vẫn là một hoàng hậu tôn quý.
Nàng ta còn tưởng rằng mình phải chết già trong lãnh cung, ai ngờ lại được thả ra, lòng mừng rỡ như điên, liên thanh hỏi tiểu cung nữ đưa nàng ta ra, "Là bệ hạ muốn khôi phục phân vị cho bản cung, đón bản cung hồi cung?"
Tiểu cung nữ không nói lời nào, cúi đầu dẫn đường.
Lòng nàng ta tràn đầy vui mừng mà nghĩ có phải bệ hạ niệm cũ tình, nhớ tới vợ cả, muốn khôi phục danh phận của mình, chờ nàng trở lại hậu vị, nhất định phải khom lưng cúi đầu, kéo lấy trái tim bệ hạ, thấy tiểu cung nữ càng ngày càng dẫn lệch đường, căn bản không phải đường tới cung điện của hoàng hậu, nàng chợt dừng bước, đầu óc mới phản ứng lại, bệ hạ đã là thái thượng hoàng, tân đế là tam hoàng tử, sao nàng có thể là chủ hậu cung.
Nhưng nghĩ lại, bệ hạ có thể đón nàng ra, nhất định là không so đo hiềm khích trước đây, nàng là đích mẫu, tam hoàng tử đăng cơ, nàng cũng là đích thái hậu, trong lòng lại thoải mái không ít.
Chờ tới An Xương cung, mới phát hiện mọi chuyện vốn không phải như vậy, là bởi phượng chỉ của đương kim hoàng hậu, nàng mới có thể ra khỏi lãnh cung, hơn nữa cũng không phải thái hậu, chỉ là một thái phi.
Mạnh thị thất vọng rất nhiều, nhưng rồi lại yên tâm, tuy mất hậu vị, ngược lại cung có cái danh thái phi, tốt hơn ở trong lãnh cung nhiều, sau khi tân đế đăng cơ, bản thân Hoán Nhi khó bảo toàn, trong mắt các cung nhân đâu còn có tiên hoàng hậu này, thức ăn đưa tới lãnh cung vừa nguội vừa cứng, thỉnh thoảng còn thiếu một hai bữa.
Trong An Xương cung, mọi người giật mình khi nhìn thấy Mạnh thị, sắc mặt thái thượng hoàng đang thưởng thức mỹ nhân khiêu vũ đại biến, tiểu cung nhân tuyên đọc khẩu dụ của hoàng hậu, sắp xếp Mạnh thị ở một gian phòng cách chỗ Mạnh Cẩn không xa.
Hiện giờ trong An Xương cung có hai Mạnh thái phi, để phân biệt, xưng là đại Mạnh thái phi và tiểu Mạnh thái phi.
Đại Mạnh thái phi đi thăm tiểu Mạnh thái phi, hai người cùng là Mạnh thái phi hai mặt nhìn nhau, đều hơi mất tự nhiên, ai có thể nghĩ đến các nàng lại là hai cô cháu, nhìn sử sách trước kia, tỷ muội đều là hậu phi thì nhiều, nhưng hai cô cháu cùng hầu hạ một vị đế vương thì rất hiếm.
Thái thượng hoàng có phản ứng thế nào người ngoài không biết, Nam San lại rõ ràng, thái thượng hoàng tức giận dựng râu trợn mắt, chửi ầm lên, mắng bệ hạ, cũng mắng cung nhân hầu hạ, nhưng lại không có cách nào, đại Mạnh thái phi xác thật không có lỗi nặng, trừ phi hắn phế cả Mạnh Cẩn.
Mạnh Cẩn là tài nữ, lại hiểu chuyện biết điều, hắn cũng hơi luyến tiếc, chỉ có thể nuốt cơn giận này.
Chờ Mạnh Cẩn khỏe lại, một lần nữa câu lại tâm thái thượng hoàng, trong An Xương cung một mảnh yên bình, đại Mạnh thái phi bị tiểu Mạnh thái phi thu phục, hai người thống nhất mặt trận, nghe nói ở chung rất hòa hợp.
Nghe Đỗ ma ma tới báo, Nam San châm biếm một tiếng, "Không hổ là nữ tử Mạnh gia, cô cháu cùng hầu một người, tỷ muội cùng hầu một người, cũng không cảm thấy kinh ngạc."
Kỳ thật nàng muốn nói là nhị phòng Mạnh gia, nếu nói nữ tử Mạnh gia thì nàng cũng phải, nghĩ đến, luận huyết thống, nàng và Mạnh Cẩn vẫn là đường tỷ muội không cùng chi, sắc mặt có chút không tốt.
Đỗ ma ma không biết ẩn tình bên trong, nghĩ đến chính phi và trắc phi trong phủ Thành Vương đều là nữ tử Mạnh gia, thầm nghĩ trong lòng, nương nương nói không sai, người Mạnh gia hành sự quả nhiên không câu nệ tiểu tiết.
"Nương nương, sau lần tiểu Mạnh thái phi đưa tin lần trước, trong phủ Thành Vương vẫn không có hồi âm, nô tỳ phái người nhìn chằm chằm, thư bị Thành vương phi giấu nhẹm, không đưa đến tay Thành Vương, Thành vương phi đọc thư xong lại không nổi giận, cũng không hồi âm."
"Thành vương phi và tiểu Mạnh thái phi lúc khuê trung là bạn thân, tâm tính hai người ngược lại có nhiều chỗ giống nhau, người sai người trông chừng chặt một chút, không thể lơi lỏng."
"Vâng."
Đỗ ma ma lui xuống, Nam San một mình ngồi trên giường, vòng tới vòng lui, nàng cũng là người Mạnh gia, thở dài, may mắn bên ngoài không phải, bằng không thành chuyện gì chứ, nàng không muốn liên quan gì đến người Mạnh gia.
Nàng dựa nghiêng trên giường, trong cung không có phi tần, tự nhiên không có người quấy rầy, hoàng hậu vô cùng tự tại, nghĩ đến nam nhân của mình, trong lòng ngọt ngào.
Rồi lại nghĩ đến xưa nay rất ít khi nghe được đế vương trong hậu cung chỉ có một người, dù hoàng đế không muốn, các đại thần cũng sẽ thay hắn nghĩ đến, trong hậu cung tân đế chỉ một mình nàng, độc sủng hậu cung, trong kinh bao nhiêu người nhìn chằm chằm, tự nhiên muốn chia một chén canh, sợ là qua không bao lâu, trong triều sẽ có thần tử chủ trương tuyển tú.
Nam San đoán không sai, trên triều đình, Lăng Trọng Hoa mắt lạnh nhìn Thường đại học sĩ dâng tấu, Thường đại học sĩ đang tấu nói hậu cung chỉ một mình hoàng hậu, các cung hư không vô chủ, vì giang sơn xã tắc, mong tân đế mở rộng hậu cung, tuyển tú chọn phi.
Thường đại học sĩ vốn thuộc phe đại hoàng tử, phụ thân Thường trắc phi trước kia, đại hoàng tử biếm làm thứ dân, quân cờ thứ trưởng nữ này đã mất tác dụng, tân đế đăng cơ, đích nữ nhà hắn không kịp lần tuyển tú trước, hiện tại tuổi lại vừa lúc.
Ôm tâm tư giống vậy còn có Trình thái phó, đại nữ nhi của hắn lần trước tuyển tú bị đưa ra khỏi cung, vô cùng mất mặt, vội vàng gả ra ngoài kinh, hôn sự của nữ nhi phía dưới nhiều ít đều bị ảnh hưởng, nhị nữ nhi mới vừa tròn mười bốn, nếu tân đế tổng tuyển cử, tuổi tác vừa đủ.
Hầu tước đại thần khác cũng có lòng ủng hộ, rất nhiều nhà đều có nữ nhi, hậu cung chỉ có một mình hoàng hậu, bốn phi vị trống không, càng miễn bàn phân vị khác, đương nhiên hy vọng tân đế tuyển tú.
Nếu có thể trúng tuyển, trong cung tạm không con, tân đế không đến hai mươi, về sau chuyện trong cung do ai thì xem tạo hoá của người đó.
Mấy ngày trước trong cung thả ra một lượng lớn cung nữ, không biết tân đế có dụng ý gì, liệu có phải muốn đổi một loạt người mới, lấp đầy hậu cung.
Kế tiếp lại có mấy đại thần tán thành.
Lăng Trọng Hoa mắt lạnh nhìn bọn họ, gương mặt dưới miện quan như ngưng ra một tầng sương lạnh, "Thường đại nhân, trước mắt kỳ thi mùa xuân sắp tới, ngươi ăn lộc của vua, lại không biết chia sẻ với vua, ngược lại muốn nhúng tay hậu cung, có dụng tâm gì vậy."
Thường đại học sĩ quỳ bụp, "Bệ hạ...!Hoàng tự là gốc rễ của vương triều, hậu cung chỉ có mình hoàng hậu, đâu thể khai chi tán diệp vì hoàng gia, cành lá không tươi tốt, hưng thịnh đâu ra?"
Lăng Trọng Hoa đi xuống điện, đứng trước mặt hắn, nhìn chằm chằm mũ quan hắn, nhấp môi, nở nụ cười tàn khốc, "Khai chi tán diệp, có ích lợi gì?"
Ngữ khí lạnh băng làm toàn thân người ta phát lạnh, có chút lành lạnh không giận tự uy, các đại thần trong điện không khỏi nghĩ đến trước kia từng nghe nói tam hoàng tử thủ đoạn tàn nhẫn, hỉ nộ vô thường, phàm là nữ tử tới gần đều không có kết cục tốt, càng thêm sợ hãi, đồng loạt quỳ xuống.
Xem ra bọn họ không nhớ lâu, nhìn thấy đế vương hùng dũng oai phong thì quên những lời đồn trước kia về hắn.
Hắn chậm rãi đi qua, nhìn lướt mọi người, "Các vị công thần hoặc tổ tiên che chở hoặc khoa cử, có thể đi vào đại điện này làm quan, có thể thấy được đều là có bản lĩnh, người làm đế vương củng cố giang sơn, người làm thần tử chia sẻ giúp đế vương, giang sơn xã tắc, dân sinh việc vặt mới là chuyện các người nên bận tâm, hậu cung của trẫm, không nhọc các vị lo lắng."
Chúng thần cùng nói tuân chỉ, đặc biệt Thường đại học sĩ sợ hãi nhất, đầu cúi thấp nhất.
Lăng Trọng Hoa trở lại trên điện, vén vạt áo ngồi trên long ỷ, "Trẫm noi theo Đức Chính đế, cả đời hoàng tổ phụ chỉ có một vị hoàng hậu, sau khi Văn Nhàn hoàng hậu quy tiên cũng chưa từng tục hậu nạp phi, thiên hạ Lăng Triều xét thấy vững như bàn thạch, ngược lại nhìn lại lịch sử, hoàng đế mất nước có người nào không phải trầm mê hậu cung, hoàng tử trong cung tương tàn, cuối cùng rơi vào cảnh nước mất nhà tan."
Các đại thần cúi đầu càng thấp, đồng loạt hô bệ hạ anh minh.
Cuối cùng, Thường đại học sĩ bị phạt nửa năm bổng lộc.
Cái thần tử khác lúc rời cung cũng không dám nghị luận nhiều, bọn họ xem như đã hiểu, Huệ Nam đế khác Vĩnh Thái đế, ngược lại rất giống Đức Chính đế, không ham nữ sắc, thủ đoạn lôi đình, sẽ không dễ dàng bị người khác đưa đẩy, trở về ra lệnh cưỡng chế phu nhân trong phủ, nữ nhi tới tuổi mau chóng tìm nhà chồng, đừng nhớ thương trong cung, vọng tưởng ngày tháng phú quý.
Trong Chính Dương cung, Nam San nghe được chuyện xảy ra trên triều, trong lòng ngọt ngào, chờ Đỗ ma ma rời khỏi đây, nàng cười hì hì nói với đại hổ, "Nghe thấy chưa, hắn nói về sau độc sủng một mình ta."
Đại hổ trừng lớn mắt nhìn nàng, Nam San nhướng mày, "Nói với mày cái này mày cũng không hiểu, nhân gian hiếm có chân tình, có một chân tình còn hơn vô số vàng bạc, nói, mày là hổ đực hay hổ cái, trưởng thành chưa, đã đến thời kỳ động dục chưa, có muốn tìm hổ cái làm bạn không?"
Nói xong, nàng ngắm giữa hai chân sau của đại hổ, đầu tiên đại hổ ngây ra, sau đó gầm một tiếng, chạy ra thật xa, như lửa thiêu mông mà chạy ra cửa, thiếu chút nữa đụng ngã Đỗ ma ma canh giữ ở bên ngoài, Đỗ ma ma vỗ ngực đang đập thình thịch, may mắn hiện tại đã quen thuộc, nếu là trước đây, nhìn thấy con hổ lớn như vậy chạy ra, sợ là bị hù chết.
Nam San tiếc nuối thở dài, suýt thì thấy rồi, tên này chạy lẹ quá.
Thiên Hỉ Vạn Phúc chờ bên ngoài đã sớm chờ nghênh đón đại hổ, đại hổ dừng bước, lòng còn sợ hãi mà nhìn trong điện, sau đó run rẩy lông tóc, hùng hổ đi ở phía trước, Thiên Hỉ và Vạn Phúc theo sát sau đó, Thiên Hỉ vẫn như ở Nam phủ, dáng người tròn vo, nhìn đẫy đà phúc hậu, Vạn Phúc thì biến hóa không ít, vóc người thon thả, sau khi tiến cung phong nữ quan, ăn diện một phen, có vài phần tư sắc.
Váy nữ quan mặc trên người và dáng vẻ đi đường của nàng có một ít phong tình, con mắt lão luyện của Đỗ ma ma khẽ híp, lông mày nhíu lại.
Nghe thấy tiếng nương nương, bà tiến vào trong điện, nghe phân phó xong, do dự chốc lát, cẩn thận mở miệng, "Nương nương, nô tỳ hôm nay thấy, hai nha đầu Thiên Hỉ và Vạn Phúc hầu hạ hổ đại gia rất tốt, đặc biệt là Vạn Phúc, trước kia nhìn không xuất sắc, hiện giờ cũng thanh tú động lòng người, lại nói vẫn là cơm nước trong cung bồi dưỡng người ta."
Nam San nghe bà nhắc tới đại hổ thì vui vẻ ra mặt, "Hai nha đầu Thiên Hỉ Vạn Phúc rất dụng tâm, chăm sóc đại hổ không tệ, bản cung có thưởng."
Đỗ ma ma cúi đầu xưng dạ, khom người lui ra.
Sau khi hạ triều, Nam San hỏi Lăng Trọng Hoa, "Đại hổ là hổ đực hay hổ cái vậy, chắc đã vài tuổi rồi, hổ trưởng thành sớm, chàng xem có cần tìm bạn đời cho nó không."
Nam tử nhìn nàng cởi long bào, thay thường phục tuỳ ý, đáp, "Hổ đực."
Nam San hứng thú, "Tính ra nó tới thời kỳ động dục chưa nhỉ, có cần tìm hổ cái đến làm bạn với nó không."
Thời kỳ động dục?
Cái từ gì vậy, hắn chưa bao giờ nghe nói, "Cái gì gọi là thời kỳ động dục?"
A?
Đúng ha, cổ nhân nào biết cái gì là thời kỳ động kỳ, thấy hắn không ngại học hỏi kẻ dưới, Nam San cười xấu xa nói, "Thời kỳ động dục ấy hả, giống như là nam nhân tới tuổi biết mùi đời nghĩ đến nữ nhân vậy đó, động vật cũng như thế, đến thời gian nhất định tự nhiên muốn tìm con khác phái để ghép đôi, ờm, chính là tục xưng lai giống."
Hắn lạnh mặt, kéo nàng vào ngực, "Sao cái gì cũng dám nói thế nhỉ, hửm?"
Ngón tay nàng vuốt ngực hắn, "Đây là thường thức, có cái gì không dám nói, ngược lại chàng đó, đến tuổi biết việc đời có nghĩ tới nữ nhân không, trước kia họ Mạnh không phải thích nhét cung nữ dẫn sự cho chàng sao, chàng có từng động tâm không?"
"Không."
"Vì sao?"
"Buồn nôn."
Hắn nhíu mày, nữ tử khác tới gần hắn, hắn đều cảm thấy không thoải mái, huống chi tiếp xúc thân thể, nữ tử trên đời này có thể tới gần hắn chỉ có nàng.
Ngược lại chuyện đại hổ ban nãy, hắn chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này, "Chuyện tìm hổ cái, xem ý của đại hổ đi."
Một con hổ như nó cũng không biết nói chuyện, có thể có ý gì, xem ra là nên tìm bạn cho nó, Nam San thoát khỏi lòng hắn, thay y phục cho hắn xong, cười nói, "Nó cũng không biết tự nói, ta cảm thấy dạo này nó rất dính ta, có phải là muốn nữ nhân...!hổ cái rồi không, nếu không tìm mấy con cho nó, để nó chọn một con hợp ý."
Nàng vừa nói, vừa vẽ ra cảnh đại hổ tuyển phi ở trong đầu, càng nghĩ càng vui vẻ, bật cười thành tiếng.
"Ngược rồi."
Cái gì, nàng phục hồi tinh thần, lại thấy nàng mặc ngược y phục cho hắn, mặt đỏ lên, nũng nịu, "Trong hậu cung chỉ có mình thần thiếp, bệ hạ độc sủng thần thiếp, thần thiếp cảm giác vô cùng vinh hạnh, chắc chắn dốc hết toàn lực, hầu hạ bệ hạ."
Lăng Trọng Hoa liếc nàng, "Nàng định hầu hạ ta thế nào."
Nam San thắt áo ngoài cho hắn, đắc ý khẽ uốn éo đôi tay trắng nõn, ném một ánh mắt quyến rũ, mắt phượng ẩn tình, "Bệ hạ, hậu cung giai lệ ba nghìn chính là ta, ta chính là ba nghìn giai lệ, Tả quý phi Hữu quý phi, còn có hai vị Đào phi song sinh, bảo đảm hầu hạ bệ hạ toàn thân thư thái, sung sướng tựa thần tiên."
Nam tử vươn chân, kéo nàng tới sau bình phong, áp nàng lên tường, giọng nói khàn khàn, "Hôm nay trẫm phải hưởng thụ ba nghìn giai lệ này mới được."
Mặt Nam San hồng hào, trái tim đập loạn, "Bệ hạ, hôm nay Di phu nhân nhà mẹ đẻ thần thiếp tới chơi, không thể hầu hạ ngài, không bằng ngài triệu kiến Đào phi đi."
Di phu nhân, Lăng Trọng Hoa nghi hoặc vạn phần, Di phu nhân ở đâu tới?
Thấy nàng cười nghịch ngợm, dường như hắn đoán được cái gì đó, mặt ngọc đỏ bừng.
Nữ nhân này, toàn nói vớ va vớ vẩn.
Nam San thấy hắn tỉnh ngộ, tay ngọc cởi dây đai nhu quần, lộ ra cái yếm hồng phấn bên trong, đóa sen tịnh đế bên trong sống động run rẩy, căng phồng, theo hô hấp của nàng phập phồng không yên, tản mát từng trận u hương.
Nàng mê hoặc nhìn hắn, "Bệ hạ, Đào phi thị tẩm, mong ngài rủ lòng thương."
Ánh mắt nam tử ngày thường sâu không lường được sùng sục sóng ngầm, hầu kết lăn lộn vài cái, ngón tay xinh đẹp vuốt ve viền yếm, "xoẹt" một tiếng xé cái yếm thành mảnh nhỏ, phong cảnh tươi đẹp xuyên qua mi mắt, đẹp không sao tả xiết.
Sau bình phong dần truyền đến tiến nữ tử thở dốc rên khóc...
Rạng sáng nàng từ từ tỉnh tại, nhìn đồng hồ cát trên Đa Bảo các, lại nhìn nam nhân như tiên nhân ngủ say bên cạnh, chợt nhớ tới, hôm nay là ngày nghỉ.
Nàng cười một tiếng, lần nữa nằm xuống, vùi đầu trên gối, thoải mái thở dài, lông mi người bên cạnh rung động, mắt đen hướng về phía nàng.
"Buổi sáng tốt lành, bệ hạ."
"Buổi sáng tốt lành, hoàng hậu."
Nam San bò lên người hắn, đầu gối lên vai hắn, giọng nói nũng nịu lẩm bẩm, "Đêm xuân ngắn ngủi có ngần, Buổi mai từ ấy thánh quân bỏ chầu, bệ hạ, chàng không thể trầm mê nữ sắc."
Nam tử vỗ lưng nàng, nghe vậy, vỗ mông nàng hai cái, "Yêu nữ, đều là nàng mê hoặc trẫm, còn dám giễu cợt vi phu."
Nàng ngẩng đầu, hôn chụt cái lên mặt hắn, "Khổ nhàn kết hợp, có lợi cả thể xác và tinh thần, làm việc mới có thể làm ít công to, thế nhân đều nói đế vương tốt, mỹ nữ quyền thế đều không ít, lại không người nào biết đế vương vất vả, trước quản lý triều chính sau về bầu bạn nữ nhân, lao tâm lại lao lực."
Đôi mắt tối đen của Lăng Trọng Hoa nhìn nàng, lời này sao nghe có vẻ không đúng lắm, rồi lại không biết chỗ nào không đúng, Nam San giả vờ nghiêm trang, trong lòng lại cười lên cười xuống.
Có lẽ cổ nhân không hiểu thâm ý trong lời nàng, "Nhìn xem hoàng đế xưa nay, có mấy người trường thọ, tâm lực hàng năm làm lụng vất vả, sao có thể hưởng giang sơn trăm năm, ngủ hết mỹ nhân thiên hạ."
Cái này, hắn phục hồi tinh thần, ánh mắt u ám, mái tóc đen như mực xoã trên mặt gối vàng, khuôn mặt như ngọc có chút mờ mịt mới thức dậy, không lạnh lùng như thường ngày, lại có vẻ đẹp phàm trần.
Nàng nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên nhìn đến ngây ngốc, đây rõ ràng chính là một hoàng tử ngủ trong rừng, chờ đợi công chúa đánh thức, nàng cúi đầu nảy sinh ác độc mà mút đôi môi màu anh đào, người nam nhân này, là của nàng.
Ai cũng không cướp được.
Thân thể nam nhân bị đè nặng căng thẳng, nàng nhận thấy được, lập tức lật người, nằm giả chết, "Phu quân, khắc chế, hôm qua đại chiến, thần thiếp nguyên khí đại thương, tiếp tục cũng chỉ có thể tắm máu chiến đấu hăng hái."
Mặt hắn tối sầm, hít sâu một hơi, xuống giường.
Nam San cũng đỏ bừng mặt, trốn trong chăn cười trộm.
Lúc hắn nhìn lại thì bắt được, nàng lè lưỡi, vùi đầu trong chăn gấm, lộ ra mắt phượng rực rỡ lung linh, rạng rỡ lấp lánh.
Lăng Trọng Hoa mở cửa, thấy đại hổ ngoan ngoãn dựa ngoài cửa, đại hổ nhìn hắn đầy lấy lòng, khẽ gầm gừ, Nam San bên trong nghe thấy tiếng gầm của nó, không khỏi đỡ trán, làm động tác chịu không nổi, hình như ngày hôm qua nàng nói với đại hổ, hôm nay bệ hạ được nghỉ, muốn mang nó ra ngoài kinh chơi, tên này nghe hiểu, không phải sao, sáng sớm đã tới gõ cửa.
Vạn Phúc đứng cách đại hổ không xa, Vạn Phúc hành lễ với Lăng Trọng Hoa, "Bệ hạ, sáng sớm hổ đại gia đã muốn tới tìm người và nương nương, nô tỳ ngăn cản không được, mong bệ hạ và nương nương thứ tội."
Đại hổ kiêu ngạo gầm một tiếng, Lăng Trọng Hoa lạnh mặt, "Lui ra đi."
Vạn Phúc khuỵu gối lui ra.
Đại hổ cẩn thận ló đầu ra, nhìn vào trong phòng, đối diện ánh mắt buồn cười của Nam San, nó khẽ híp mắt, giương miệng, lộ ra dáng vẻ nịnh nọt.
Lăng Trọng Hoa vươn tay túm cổ nó, nhấc sang một bên, đại hổ kêu ư ư, ngoan ngoãn nằm bò bất động, mắt trông mong nhìn hắn, làm lòng hắn nhũn hết cả ra.
Nam San nhanh chóng mặc y phục xuống giường, thay thường phục không bắt mắt, tiếp đó hai phu thê mang theo mấy thị vệ, dẫn đại hổ lên một chiếc xe ngựa không đáng chú ý, lặng yên không một tiếng động rời hoàng cung.
.