Xưa nay luôn có danh sách hiền tế được chọn, Tưởng Bá Xương còn trẻ đã đỗ Trạng nguyên, hơn nữa đời cha là nguyên đại học sĩ, thế gia trong kinh lòng sáng như tuyết, tân đế sợ là bắt đầu trọng dụng Tưởng gia.
Tưởng Bá Xương diện mạo xuất chúng, khí chất thoát phàm, lại là tân khoa Trạng Nguyên, nữ nhi thế gia đại thần còn chờ gả đều theo dõi hắn, đặc biệt là Thường đại học sĩ và Trình thái phó để bụng nhất.
Hai nhà này đều có nữ nhi có tuổi vừa khéo.
Suy nghĩ trong cung vừa ra, tự nhiên phải tìm nhà chồng cho nhóm nữ nhi.
Tưởng phu nhân cười nở hoa, con trai nàng là Trạng nguyên, nhiều cô nương thế đều muốn gả tới, mặt nàng rạng rỡ, đi đường cũng đầy đắc ý.
Thường đại học sĩ chính là người nhậm chức vị của trượng phu sau khi bị cách chứ, trước mắt hắn chủ động ngỏ lời, muốn gả đích nữ cho nhi tử nàng, làm sao không khiến lòng nàng nở hoa, ở trong lòng nghĩ đến vô vàn hình ảnh Thường tiểu thư lấy lòng bà mẫu là nàng.
Mặt khác, nhị nữ nhi nhà Trình thái phó cũng không tồi, đáng tiếc trưởng nữ của hắn bị đưa xuất cung lúc tuyển tú, nghe nói là cử chỉ bất nhã, bẩn mắt quý nhân, sau đó gả xa ra ngoài kinh, nhị nữ nhi là đích thứ nữ, không quý giá bằng đích trưởng nữ Thường gia.
Trong lòng Tưởng phu nhân so sánh, ý cười trên mặt không ngừng, Đinh Phượng Linh nhìn bà mối hết người này đến người khác bước vào cửa Tưởng gia, có chút bực mình, luận tài tình tướng mạo, nàng thực sự không xứng với Tưởng công tử, trước mắt Tưởng công tử lại là Trạng Nguyên, sợ là phần tâm tư này không bệnh mà chết rồi.
Lúc nàng buồn bực không vui mà tiến cung, bị Nam San nhìn ra, làm biểu tỷ của hoàng hậu, thân phận hiện tại của Đinh Phượng Linh không bình thường, chẳng qua trong lòng nàng còn chưa thay đổi được mà thôi.
Tưởng phu nhân sẽ không dễ dàng đồng ý những bà mối làm mai đó, nàng cũng nằm trong tầm quan sát.
Nam San vừa uống canh sâm, vừa cười với Đỗ ma ma ở đối diện, mắt phượng nàng chứa ý cười, trêu ghẹo, "Biểu tỷ, hôm nay tỷ làm sao vậy, uể oải ỉu xìu, giận dỗi với Tưởng trạng nguyên hả."
Đinh Phượng Linh ở trước mặt biểu muội tự nhiên sẽ không che dấu, "Hoàng hậu nương nương chớ có giễu cợt thần nữ, hắn và thần nữ có quan hệ gì đâu, làm sao mà giận dỗi, thần nữ không biết mấy chữ, cũng không biết ngâm thơ đối chữ, xác thật không xứng với Tưởng công tử, trước mắt, Tưởng công tử lại là trạng nguyên, sợ là..."
Nam San vừa nghe, lập tức biết mấu chốt ở chỗ nào, Đinh biểu tỷ thấy Tưởng Bá Xương còn trẻ đã đỗ trạng nguyên nên tự ti, cảm thấy bản thân không xứng.
"Sợ cái gì, tỷ là nữ nhỉ Vĩnh Ninh bá, biểu tỷ của hoàng hậu đương triều, thừa sức xứng với một biên tu Hàn Lâm viện như hắn, hà tất tự xem thường mình, lại nói tỷ không phải được xưng là đại tỷ trấn Lưu Tiên đấy sao, mắt thấy sắp bắt được Tưởng biên tu rồi, tỷ cũng không thể kiếm củi ba năm thiêu một giờ chứ."
Đinh Phượng Linh vẫn ủ rũ cụp đuôi, dựa vào bàn nghịch cái chén, "Nhưng mà, chúng ta hoàn toàn không có hôn ước, hai lại không phải lưỡng tình tương duyệt, sao thần nữ có thể ngăn cản hắn đính thân với người khác, ta cũng không thể chiêu cáo thiên hạ, nói Tưởng công tử là của ta."
Mắt Nam San sáng lên, điều này có gì không thể, "Một biện pháp hay như thế, nếu tỷ thật sự khiến cả thiên hạ đều biết, thế gia khác tất nhiên không dám có ý đồ với Tưởng biên tu nữa, ai không biết tỷ là biểu tỷ của muội, bọn họ còn không dám trực tiếp đối đầu với hoàng hậu nương nương đâu."
Nói xong, nàng nháy mắt với Đinh Phượng Linh, Đinh Phượng Linh trầm tư trong chốc lát, "Chẳng lẽ thần nữ đi lên đường cái hô lớn Tưởng công tử là của thần nữ, bảo những người khác đừng nghĩ cách nữa, điều này có thể quá đồi phong bại tục rồi không."
"Cũng không tệ đâu," Nam San cũng hứng thú, "Cái này có gì mà không thể, trai chưa cưới nữ chưa gả, luật pháp Đại Lăng không có điều nào là không cho phép nữ tử bày tỏ tình yêu với nam tử."
Đinh Phượng Linh suy nghĩ một chút, vui sướng bật dậy, vội vàng cáo từ xuất cung.
Nam San ở phía sau nhìn dáng vẻ hấp tấp của nàng, lắc đầu bật cười, Đinh biểu tỷ giống ngọn lửa, Tưởng công tử giống miếng gỗ mộc, hai người bổ sung cho nhau, nếu có thể thành, ngược lại cũng xứng đôi.
Hôm sau, Tưởng biên tu mới nhậm chức mặc quan phục hạc văn hoa cỏ màu xanh đen, ngọc thụ lâm phong rảo bước vào đại môn Hàn Lâm viện, chào hỏi các vị đồng liêu, gật đầu chào hỏi, ngồi vào vị trí của mình.
Hắn mở Văn tông, đang định tìm đọc, mơ hồ nghe tiếng nhỏ giọng nghị luận và cười trộm của người khác, trong lòng hắn có chút khó hiểu, ngẩng đầu nhìn xem, người nghị luận lại chuyển về phía hắn, một vị đồng liêu có quan hệ sơ sơ với hắn nhắc nhở, "Tưởng biên tu phong độ nhẹ nhàng, nổi bật bất phàm, trái tim lệnh nữ tử rung động, thấy mà điên cuồng, làm ta bội phục."
Tưởng Bá Xương nhìn thấy ánh mắt ám chỉ của hắn, tay vươn về phía sau y phục sờ thử, sờ thấy một mảnh vải, kéo xuống nhìn xem, sắc mặt biến đổi.
Mặt trên là hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, "Đồ của Đinh thị Phượng Linh, người khác chớ có mơ ước."
Hắn lập tức hiểu được, nghĩ đến hôm nay lúc ra cửa đụng phải Đinh cô nương đang cười tủm tỉm, hình như Đinh cô nương xách một cái giỏ, còn đưa cho hắn một phần thức ăn, dặn dò hắn trên đường cẩn thận, lúc lơ đãng vỗ lưng của hắn, sau đó ngượng ngùng cúi đầu.
Hắn vẫn không nghĩ nhiều, ai ngờ cô nương này lớn mật như vậy, lại dám dán mảnh vải như vậy sau lưng hắn.
Mấy đồng liêu vây lại trêu ghẹo, "Tưởng công tử, không biết Đinh thị Phượng Linh này là cô nương nhà ai, lại dám công khai bày tỏ tình yêu, dũng khí đáng khen, nữ tử dám làm dám chịu như thế, sao Tưởng công tử không vui lòng chấp nhận, cưới về nhà, cũng là một đoạn giai thoại."
Có một vị đồng liêu hơi ghen ghét, "Tưởng công tử mới vừa đỗ trạng nguyên, đâu thể nhìn trúng nữ tử thô lỗ như thế, trước mắt nghe nói mấy vị đại thần trong triều đều coi trọng Tưởng biên tu, muốn thành con rể, vị Đinh cô nương này sợ là quen lúc còn ở quê rồi, đâu thể vào mắt Tưởng biên tu."
Tưởng Bá Xương bác bỏ, "Làm các vị đồng liêu chế giễu, thật không dám giấu giếm, vị Đinh cô nương này là vị hôn thê của tại hạ, ngày thường thích nghịch ngợm vui đùa, lần này khiến mọi người chê cười."
"Thì ra là thê tử chưa qua cửa của Tưởng biên tu, chẳng trách dám công khai phát ngôn bừa bãi, không biết vị Đinh cô nương này là nữ tử nhà ai, lá gan thật ra không nhỏ."
Tưởng Bá Xương cúi đầu, khóe miệng lộ ra ý cười, không nói lời nào.
Xong việc, quả nhiên truyền ra tin tức Tưởng biên tu đính thân, đối phương là đích nữ của Vĩnh Ninh bá mới phong, Vĩnh Ninh bá là nhà ngoại của hoàng hậu đương triều, họ Đinh, vị nữ tử công khai tình yêu trước mặt mọi người đúng là họ Đinh, việc này làm trong lòng đồng liêu ở Hàn Lâm viện đều ghen ghét.
Còn tưởng rằng Tưởng biên tu phải cưới một cô thôn nữ, không nghĩ tới là phượng hoàng đất, còn là biểu tỷ của hoàng hậu đương triều.
Bệ hạ độc sủng hoàng hậu, văn võ cả triều đều biết.
Tuy Vĩnh Ninh bá là bá gia mới phong, nhưng hắn là cữu cữu ruột của hoàng hậu, nữ nhi hắn và hoàng hậu tình nghĩa sâu nặng, vào cung như nhà người bình thường thăm người thân, chẳng trách Tưởng biên tu chướng mắt nữ nhi thế gia khác, chỉ bằng tầng quan hệ này, nếu là bọn họ, cũng sẽ chọn nữ tử Đinh gia.
Tưởng phu nhân có chút bất mãn nho nhỏ với việc đính thân nhanh như vậy, lại không dám lớn tiếng nói, chỉ nhỏ giọng nói thầm, "Đinh cô nương tuy rằng là nữ nhi Bá phủ, nhưng lại không đọc sách nhiều, chữ không biết mấy chữ, càng đừng nói ngâm từ làm thơ, thật sự không xứng với con ta, lại nói tác phong không hợp, nào có người dán tranh chữ lên người nam tử, quá mức kinh thế hãi tục."
Tưởng Bá Xương không để ý tới nàng, tuy Đinh cô nương không biết mấy chữ, nhưng con người sáng sủa, hắn muốn thê tử có thể an ổn nhà cửa, mà không phải kiều hoa cần hắn tỉ mỉ che chở.
Lúc không người, hắn lấy túi tiền trong tay áo ra, túi tiền đã cũ, hoa quỳnh bên trên dường như đã lụi tàn, không còn tươi đẹp, hắn do dự mãi, đưa túi tiền tới ngọn nến châm lửa, bỏ vào trong lò đồng, nhìn đóa hoa quỳnh chậm rãi bị ngọn lửa nuốt hết, hóa thành tro tàn, thở dài như trút được gánh nặng.
Tưởng phu nhân oán giận thì oán giận, nhưng cũng đồng ý hôn sự, Đinh gia là Bá phủ, thân phận cao hơn bọn họ, tính toán vẫn là bọn họ trèo cao.
Hôn sự hai nhà Đinh Tưởng truyền vào cung, Nam San nghe quá trình Đinh biểu tỷ bắt được Tưởng trạng nguyên, nói giỡn với Lăng Trọng Hoa, "Nam theo đuổi nữ nữ, cách một ngọn núi, nữ theo đuổi nam, cách một tầng sa, cổ nhân không lừa â."
Tay Lăng Trọng Hoa đang tháo mũ miện hơi ngừng lại, như suy tư gì đó mà nhìn nàng, nàng lè lưỡi, giống như lúc trước bọn họ cũng là nàng chủ động tìm hắn trò chuyện, hắn lạnh mặt, nàng không ngừng nói, không ngừng chọc hắn, hai người mới chậm rãi quen thuộc, cũng được gọi là nữ theo đuổi nam.
Trên mặt nàng nổi rặng mây đỏ, trách yêu hắn, "Sao thế? Ta cũng là nữ theo đuổi nam, cho nên mới có thể bắt được nam tử xuất sắc giống như chàng bây giờ."
Hắn quay đầu đi, nghĩ đến tình cảnh khi mới quen, ánh mắt mang theo ý cười.
Khi đó, nàng giống như nhảy ra từ hư không, ăn mặc đồi phong bại tục, áo rách quần manh, trên vai chỉ treo hai sợi dây thừng, sau đó nghe nàng nói, đó là dây váy ngủ.
Dần dần số lần gặp mặt nhiều hơn, nàng lại chủ động nói chuyện, không ngừng nói những chuyện hứng thú hắn chưa từng nghe thấy, nói mãi, dần dần bị nàng hấp dẫn, sau đó hai người chậm rãi trưởng thành, gặp lại nàng mặc xiêm y không tay không chân, đã thấy nhiều nên không trách, cuối cùng nước chảy thành sông, kết làm phu thê.
Nữ theo đuổi nam, xác thật dễ dàng.
Nam San tay chân lanh lẹ cởi long bào của hắn, thay thường phục tô lụa dệt kim, trong miệng vẫn luôn không ngừng nhắc mãi, "Đinh biểu tỷ đính thân rồi, có lẽ rất nhanh nữa sẽ phải đại hôn, Khương Diệu Âm cũng sắp đại hôn, liệu ta làm hoàng hậu có thể đi tham gia hôn lễ hay không, đầu tiên là thể hiện ân sủng, thứ hai cũng coi như tiễn gả bạn tốt khuê phòng."
Dáng vẻ tiểu nữ nhân của nàng lại nói mấy lời rất ngây thơ, bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại không ngừng bận rộn, thắt xong áo ngoài, đặt miện quan xuống, rất có dáng vẻ hiền thê lương mẫu.
Mắt hắn lộ ý cười, "Nàng là hoàng hậu một nước, là gương của nữ nhân thiên hạ, nàng muốn làm cái gì thì cứ theo ý mà làm."
Nàng làm hết mọi việc trong tay, bước chân như nhảy nhót ngồi bên cạnh hắn, dựa vào ngực hắn, "Phu quân, chàng thật tốt." Sau đó ngẩng khuôn mặt nhỏ, "Ta quyết định, ta muốn tham gia hôn lễ, thi long ân thay chàng."
Trả lời nàng là ánh mắt mỉm cười của nam tử.
Không quá một tháng, Khương Diệu Âm đại hôn, Khương gia đã sớm biết hoàng hậu nương nương muốn tới, tự nhiên công tác chuẩn bị sẵn sàng đón tiếp, đẩy mạnh đề phòng, khách khứa tới tham gia tiệc vui cũng nghe được tiếng gió, ăn mặc rất long trọng, sợ thất lễ.
Nam San thật sự không muốn phô trương, để tránh cướp mất sự nổi bật của tân nương nên không mặc phượng bào của hoàng hậu, chỉ mặc một chiếc váy màu lam viền dưới nhuộm vàng thêu hoa mẫu đơn, khoác một chiếc áo choàng cùng màu thêu phượng nạm hồng bảo thạch, đại biểu long trọng, lại tránh được mũi nhọn của tân nương, giống như một nữ tử thật sự tới tham gia hôn lễ của khuê hữu.
Người khác tự nhiên sẽ không coi nàng là nữ tử bình thường thật, tới chúc mừng đều là mệnh phụ thế gia trong kinh, các phu nhân đại thần, nhìn thấy hoàng hậu đều tiến lên hành lễ.
Nàng phất tay, "Hôm nay là ngày lành của Khương tiểu thư, bản cung là tới xem hôn lễ của khuê hữu, các vị phu nhân không cần gò bó, cứ làm việc của từng người."
Đám người tan đi, lúc này Nam San mới có cơ hội đánh giá tân nương Khương Diệu Âm, thấy nàng cũng có vài phần xấu hổ của nữ tử, ngược lại tấm tắc bảo lạ, xem ra bất luận nữ tử tủy tiện thế nào, đến khi xuất giá, đều sẽ để lộ vẻ xinh đẹp thẹn thùng của nữ nhi.
Không khỏi trêu ghẹo nói, "Bản cung còn nói ngươi không sợ trời không sợ đất, thì ra còn có một mặt này, thật làm người ta thêm kiến thức, xem ra mị lực của Phàn thái y không nhỏ, có thể làm nữ thần y biến thành mỹ kiều nga."
Khương Diệu Âm bị nàng chọc, tay tùy ý sờ lên mặt, nói, "Hoàng hậu nương nương thật có ánh mắt, với khuôn mặt thoa đầy phấn, trắng như quỷ của thần nữ, người cũng có thể nhìn ra kiều mỹ, thần nữ bội phục."
Hỉ nương bên cạnh nhỏ giọng vội vàng ngăn cản, "Khương tiểu thư, phấn này cũng không thể lau, lớp trang điểm sẽ loang."
"Không sao đâu lau một lớp, bên trong vẫn còn, ta đã tính cả rồi, ngươi thoa lên mặt ta khoảng tám lớp."
Nam San không nhịn được, bật cười thành tiếng, ngày đó nàng đại hôn không thoa nhiều như vậy, là bởi vì nàng vốn đã trắng, mà Khương Diệu Âm thì khác, tuy rằng dưỡng trắng lên không ít, nhưng ngày trước phơi nắng nhiều, không dễ dàng khôi phục lại, có lẽ hỉ nương thấy không trắng, nên liều mạng thoa phấn.
Hỉ nương cúi người, vẻ mặt xấu hổ, hoàng hậu nương nương ở đây, nàng cũng không dám nhiều lời.
Khương Diệu Âm còn thở phì phò, ngó trái ngó phải soi gương, Nam San nháy mắt với hỉ nương, hỉ nương lập tức hành khuất lễ đi ra ngoài, ở cửa chờ.
Lúc này nàng mới cười rộ lên, Khương Diệu Âm bị tiếng cười của nàng dọa giật nảy mình, Nam San vừa cười vừa xua tay, "Không được, buồn cười quá đi mất."
Khương Diệu Âm quay đầu lại, "Hoàng hậu nương nương, có buồn cười như vậy ư?"
Nam San ngồi dậy, dùng khăn lau khóe mắt, "Có chút buồn cười, trước mắt chính ngươi xem còn đỡ, chờ động phòng, Phàn thái y lật khăn voan lên nhìn, đại kinh thất sắc, tưởng là tân nương bị người ta đánh tráo, vậy mới buồn cười."
"Thật sự sẽ dọa hắn giật nảy mình? Có thể dọa hắn giật nảy mình thật tốt quá, vậy thần nữ lại thoa lên mặt hai lớp nữa, còn có lông mày này không đủ thô, lại vẽ thêm một chút, môi cũng không đủ hồng, cũng phải nhấp thêm chút."
Nam San ngừng cười, trợn mắt há mồm mà nhìn nàng vừa nói vừa bận việc, chỉ chốc lát sau, trong gương xuất hiện một nữ tử mặt trắng bệch vô sắc, môi đỏ tươi như máu, mày đen thô như than, Khương Diệu Âm nhướng mi với gương, lông mày thô như con sâu đen vặn vẹo, run lên mấy cái, nàng vừa lòng cười.
Quay đầu lại ném cho Nam San một ánh mắt đắc ý, trong gương, đồng thời cũng xuất hiện gương mặt ngốc nghếch câm nín của Nam San.
Khi xuất giá, vẻ mặt hỉ nương rối rắm, thỉnh thoảng lại nhìn về phía tân nương tử bên cạnh, nhíu chặt mày, muốn nói lại thôi, Nam San ở phía sau đỡ trán cười trộm, nhìn nàng được người ta cõng lên kiệu hoa, trong lòng bi ai thay Phàn thái y, nhìn hắn tự cầu nhiều phúc.
Hỉ nương dẫn tân nương tử lên kiệu hoa, phía trước kiệu hoa chính là tân lang quân cưỡi đại mã, trên gương mặt dưới khăn voan của Khương Diệu Âm đều là tà mị, xứng với trang dung kỳ dị, rất là quỷ dị, có thể ngăn trẻ con khóc đêm.
Vì biết bước phát triển tiếp thao, Nam San cố ý bảo Đỗ ma ma phái một thị vệ đi nghe góc tường, nghe được Phàn thái y động phòng lật khăn voan của tân nương tử, không thèm bảo nương tử đi rửa mặt đã tắt đèn, nhào tới ngay tại chỗ, rồi đi gặp Chu Công.
Nàng không khỏi cảm khái với nam nhân của mình, "Nam nhân làm thái y thật dũng mãnh, có lẽ đã thấy nhiều sinh lão bệnh tử, học y cũng không sợ ma, chàng chưa thấy được dáng vẻ của Khương tiểu thư đâu, còn đáng sợ hơn quỷ dạ xoa, như vậy mà Phàn thái y cũng nuốt được, khẩu vị thật nặng."
"Khương tiểu thư là người sống, tất nhiên Phàn thái y không cần sợ, lúc trước, nàng là người hay quỷ còn không biết, nói như vậy, khẩu vị của ta không phải nặng hơn sao."
Nam San bị nam nhân của mình nói thế không khỏi sửng sốt, nghĩ lại, hình như vậy thật, "Phu quân dũng mãnh nhất."
Nói xong ôm cổ hắn, hôn mạnh một cái.
Triều thần kết hôn, được nghỉ ba ngày, ngày thứ tư Phàn thái y tân hôn tiến cung làm việc, vác một gương mặt bị cào xuất hiện trước mặt mọi người, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt tuấn lãng, không hề nhìn ra là nam tử khẩu vị nặng, phái sau là thê tử tân hôn của hắn, sắc mặt hồng nhuận Khương ngự y.
Hai phu thê tiến cung luân chức, đến Chính Dương cung cảm tạ hoàng ân, lúc đó Nam San đang uống cháo huyết yến mứt táo, nhìn thấy hai phu thê, suýt thì phun hết cháo trong miệng.
Phàn thái y không hề mất tự nhiên, vết máu đỏ nhè nhẹ nổi bật trên gương mặt, Nam San thầm giơ ngón cái cho hắn, chờ chỉ có Khương Diệu Âm, nhìn mặt mày hồng hào của nàng, chế nhạo, "Xem dáng vẻ của Phàn thái y, bản cung thấy hắn đi đường cũng chếch choáng, trái lại là ngươi, dáng vẻ ăn uống no say, chẳng lẽ ban đêm thải dương bổ âm."
Khương Diệu Âm trợn to mắt, "Hoàng hậu nương nương học thức uyên bác, thế nhưng còn biết thải dương bổ âm, sách cổ có nói, tà y tốt nhất là thải dương bổ âm **, khiến mỹ mạo nữ tử mãi mãi được bảo dưỡng, nhưng thải dương bổ âm ** không thể thực hiện, có tổn hại tinh nguyên của nam tử."
"Xem trên tạp y, ngươi là đệ tử thân truyền của Y Thánh, chẳng lẽ thực sự có công pháp này."
"Nào có công pháp này, đều là gạt người cả." Khương Diệu Âm nói rồi nhìn cháo tổ yến Nam San chưa ăn trên bàn, nheo đôi mắt, "Nương nương, thần thấy khí sắc người không tốt, người bị thải âm bổ dương sao?"
Nam San xấu hổ mặt đỏ bừng, "Nói hươu nói vượn, không đứng đắn, cũng chỉ có Phàn thái y có thể chịu được ngươi, theo bản cung thấy Phàn thái y phu cương bất chấn, bản cung suy xét có nên đề bạt hắn, như chính nhị phẩm ngự y chẳng hạn."
Khương Diệu Âm cười hì hì, "Đừng mà, nương nương, thần đối nương nương trung tâm như một, muốn truyền thụ cho nương nương thải dương bổ âm **, cầu nương nương buông tha vi thần, lại nói phu quân của thần đâu có ban đêm làm lụng vất vả mới đi đường chếch choáng, rõ ràng là trong lòng đắc ý, đi đường lâng lâng."
"Hắn đắc ý cái gì?"
"Đắc ý bắt được thần rồi đó."
"Ngươi chẳng e lệ gì cả, cái này cũng nói được, ta thấy trong lòng ngươi cũng cực kỳ đắc ý, nhìn dáng vẻ tràn đầu gió xuân của ngươi này, chắc hẳn rất vừa lòng về Phàn thái y."
Khương Diệu Âm nhướng mi, "Tiểu ngoan cố ban ngày nghiêm trang, buổi tối khác nhau như hai người, thần tự nhiên vừa lòng."
Đều là phụ nhân đã thành thân, tự nhiên biết chuyện trong phu thê, Khương Diệu Âm nhìn nàng, lộ ra ánh mắt mọi người đều hiểu, Nam San mắng nàng một câu, gương mặt nổi lên rặng mây đỏ, hai người đều bật cười.
.