Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Mộ Lăng Không hít một hơi thật sâu, thật lâu không có dũng khí đáp lại.

Đáng chết, nàng cư nhiên quên mất, ‘phao’ trong khẩu miệng của Đế Tuấn thật ra là chỉ người của Tiêu Dao môn_con người đây!

Nôn!~

……………

Sau khi bốn người ra khỏi khách điếm, quả nhiên người của Tiêu Dao môn theo sát phía sau.

Có lẽ bọn họ đã quyết định bắt đầu, cũng coi như một chân đã bước lên đường xuống hoàng tuyền.

Đế Tuấn nắm tay Mộ Lăng Không, chậm rãi đi trên đường phố. Tiểu Nam và Tiểu Bắc đi sau chủ tử, cũng làm bộ như không thấy mấy cái đuôi ở phía sau, cũng không vội ra tay giải quyết phiền phức.

Đi dạo gần nửa canh giờ, bốn người lại ngồi ở quán trà ven đường nghỉ ngơi thật lâu.

Đế Tuấn sai Tiểu Bắc đi lấy xe ngựa, chuẩn bị tìm khách điếm ngủ trọ.

Chọn tới chọn lui, cuối cùng Đế Tuấn nhìn trúng một nhà ở phía tây, nhà trọ không lớn, hơi chếch một chút. Chủ nhà trọ là một đôi vợ chồng trung niên, có một nhi tử tám tuổi, một nữ nhi bốn tuổi, nuôi một con chó vàng lớn, mập sắp không nhúc nhích được, nằm nghiêng tại cửa, mặc cho người ra ra vào vào, cũng không để ý tới.

Hôm nay nhà trọ buôn bán không được tốt, cả nhà trọ cũng chỉ thấy đám người Đế Tuấn.

Chỗ này phục vụ nhiều nhất cũng có thể được coi là tạm, tuyệt đối không được xưng tụng là tuyệt, thỉnh thoảng truyền đến một tiếng chó sủa, ngoài ra không có động tĩnh gì khác.

Cách xa nơi huyên náo, khó có thể tìm được một nới yên tĩnh như vậy ở trong thành.

Chọn một gian phòng tương đối thoải mái, ba mặt phòng khách, Đế Tuấn trực tiếp kéo Mộ Lăng Không vào phòng nghỉ ngơi.

Ban ngày ban mặt, càn khôn tại đỉnh, không hề thích hợp làm chuyện trộm đạo.

Đế Tuấn vẫn còn nhớ mãi không quên về cá mẫu tử. Đóng cửa phòng, hai vợ chồng ‘kịch liệt’ thảo luận, cuối cùng thắng bại ra sao, còn chưa biết được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui