Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Tam nhân hành tất có người làm thầy, đối thủ dù có nát như thế nào đi nữa cũng có thể thấy điểm sáng, cái này, cần có tuệ nhãn khám phá.” Hắn không vội phơi bày tin thật, vừa nói vừa lôi kéo Mộ Lăng Không đi tới bên giường.

Dịu dàng mà kiên định ấn nàng ngồi xuống giường, lần nữa tiến thêm môt thước đẩy nàng.

Mộ Lăng Không mấy lần muốn cự tuyệt, đều gặp phải vô tình ‘xâm phạm’. Hắn xé rách quần áo của nàng, hôn từng tấc từng tấc da thịt tuyết cầu, cảm thấy thân thể mềm mại phía dưới dần biến hóa, càng thêm được voi đòi tiên, công thành chiếm đất, quyết đoán sát phạt.

“Nói được nửa câu rồi thôi? Chàng cầm đồ gì của người ta?” Trong trăm ‘vội’, nàng hút một hơi hỏi thăm.

“Ừ, cho nàng.” Không biết từ nơi nào rút ra một quyển sách nhỏ lớn chừng bằn tay đưa qua. Lúc này Đế Tuấn cũng không có tâm tình giải thích, bởi vì hắn có chuyện trọng yếu phải làm, trì hoãn không được.

Đập vào mắt bốn chữ: Hợp thể song tu.

Mộ Lăng Không một lúc lâu sau mới phản ứng được hàm nghĩa của bốn chữ kia.

Hắn lại đem võ công bí pháp dâm tà nhất vô sỉ nhất của Tiêu Dao môn cướp lấy, còn vui vẻ hí hửng đưa đến trước mặt nàng,, tự cho là lấy được đồ chơi tốt.

Gương mặt vốn đỏ đến nỗi không thấy được màu da, lại bị một kích thích như vậy, lập tức chuyển sang đen.

“Tiêu Trúc, chàng có thể hay không càng ngày càng thêm vô sỉ một chút?” Mộ Lăng Không cầm đồ chơi quất lưng hắn: “Chàng học xấu, học xấu, học xấu…”

Đế Tuấn chẳng biết xấu hổ cười hắc hắc, không để ý tới nàng vặn vẹo giãy giụa, đem dục vọng cứng rắn vùi sâu vào, thỏa mãn rên rỉ một tiếng, sau đó mới thở dốc phì phò nói: “Vi phu học cái xấu, cũng không phải là ngày một ngày hai. Chỉ là cũng chỉ hư với một mình nương tử mà thôi. Chờ nàng học xong hợp thể song tu, ta liền khiến cho Lăng Không thái dương bổ âm, cống hiến máu tươi của mình……”

“Chàng thích bị người ‘thái’ đúng không??? Ta không cần học, hiện tại liền có thể ‘thái’.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui