Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Nhưng tại sao nương nương lại nói rằng nàng không cẩn thận vận công ra một chưởng đây?

Chỉ là, lời nói vừa rồi của Mộ Lăng Không chứa đầy hàm ý, biếu đạt rất hiểu, nàng không hy vọng chuyện này bị thái tử gia biết.

Tiểu Nam hồi tưởng lại bộ dáng khẩn trương quá độ của điện hạ nhà mình, có chút hiểu ý, gật gật đầu nói: “Thật may là dưới mã xa có đặt rương công cụ, sửa chữa xe rất đơn giản, không làm khó được ta. Phu nhân cứ ngồi xuống uống trà lạnh đi!”

Dứt lời, nàng liền lấy ra búa sắt, tay chân lanh lẹ tu sửa.

Đợi đến khi Đế Tuấn cùng Tiểu Bắc lắc lư trở lại, xuất hiện ở góc đường thì trà lạnh Mộ Lăng Không uống cũng đã cạn, Tiểu Nam như không có chuyện gì xảy ra nhanh chóng cất búa đi.

Tất cả đều là cảnh thái bình giả tạo, giống như cái gì cũng không xảy ra.

“Nương tử, nàng có nhớ ta không?” Hắn ôm lấy nàng, mượn xe ngựa chặn lại tầm mắt người ngoài, giống như vô cùng đói khát, dùng sức hôn lên môi của nàng, hấp thu mật ngọt trong miệng nàng.

“Còn chưa kịp nghĩ, chàng đã trở lại.” Nàng lo lắng đẩy hắn một cái, còn chưa thích ứng Đế Tuấn thỉnh thoảng bộc phát nhiệt tình.

Hắn có thể không coi ai ra gì, da mặt của nàng vẫn mỏng như cũ, động một chút liền nóng bỏng lợi hại.

“Thật ra thì có thể nhanh hơn một chút, nhưng Tiểu Bắc kinh sợ vô cùng, chạy vài bước liền mệt như đại tiểu thư mới gả, vi phu còn phải chờ hắn.” Đế Tuấn không chút khách khí đem trách nhiệm đẩy lên người khác, thị vệ là như thế nào? Lúc cần thiết, thì phải giúp chủ tử chịu tiếng xấu.

Tiểu Bắc co rúm cúi đầu, nhìn Tiểu Nam không tiếng động hoa chân múa tay, tỏ vẻ oan uổng.

Hắn cũng không có lá gan lớn tiếng phản bác.

Thái tử gia nói cái gì làm cái đó, chỉ cần hắn vui là tốt rồi.

“Phu quân, tại sao áo khoác của chàng lại rách? Không phải là vừa mới mua ở trong tiệm may, chàng thay xong không cởi xuống được, liền mặc luôn sao?” Mộ Lăng Không nghi ngờ hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui