Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Như thế nào? Ta thô bỉ, ta hạ lưu, ta vô sỉ, ta dâm đãng, nhưng nàng lại yêu ta, thích ta, cả đời không muốn rời xa ta, ngươi thì sao quý, phiêu phiêu dục tiên, vứt bỏ Thất Tình Lục Dục, nhưng Lăng Không không thích, oa tạch tạch tạch. . ."

Không có kiên nhẫn cùng hắn nói bậy nữa, Huyền MInh vừa ra tay là sát chiêu, mưu toan trong vòng ba chiêu, sẽ để cho Đế Tuấn bị mất mạng.

Hắn lại dám đi hôn Lăng Không.

Lại còn dùng tư thế cợt nhả như vậy, hắn tuyệt nhiên không coi là nam nhân.

Trường nhuyễn kiếm trên không trung du đãng, phong kín Huyền Minh thế công, không dễ dàng tiếp cận người hắn.

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Đế Tuấn còn có tâm tình bình luận, "Tay không có đeo găng tay cùng ta đấu? Ngươi cũng quá không biết tự lượng sức mình.''

Trưởng lão của Chấp Pháp đường vội vàng dâng lên thần kiếm Liệt DIễm Huyền MInh chuyên dụng.

Từ khi Đế Tuấn đến, mọi người đều hiện ra hính dáng, nhìn hai người này tranh đấu gay gắt.

Bởi vì nhìn quá mê mẫn, tâm tình cũng vô cùng rung động, cho tới ngày đại thất, thế nhưng hoàn toàn quên mất chức trách của mình.

Huyền Minh rút ra trường kiếm, không nói tiếng nào công kích.

Hắn không hiểu quy củ giang hồ, chỉ biết là không thể buông tha đạo lý giả thắng.

Huống chi đối thủ trước mắt này có lực lượng ngang với hắn.

Hơn nữa còn đoạt người yêu của hắn, Huyền Minh hận không được xử trí cho sảng khoái.

"Nương tử chờ ta." Lên tiếng tạm biệt, Đế Tuấn cũng là mặt không sợ hãi, đón đầu trải lên, cùng Huyền Minh triền đấu ở tại một chỗ.

Một phát thượng thủ, hai người tựa như cá gặp nước, đánh sảng khoái.

Sau trăm chiêu, cũng chỉ là thân thể nhiệt liệt, sục sôi cảm xúc thiêu đốt chiến ý, hừng hực lên.

Sinh thời, có thể gặp được đối thủ ngang hàng, đối với bọn họ hiểu đến cái độ võ học tột cùng, không lấy tư vị thất bại mà nói, tư vị mỹ diệu khó nói lên lời.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui