Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Ngay cả tên, nàng đã dần dần quên mất, không nghĩ ra được nữa.

Có những dấu vết đã từng trải qua, vẫn không có cách nào loại bỏ từ trong tâm hồn.

Nàng không có cách nào đem những thứ kia hoàn toàn xem như không tồn tại.

Mà bây giờ, khi nàng nhắc đến chuyện xưa, kí ức của đồng bạn ngày xưa như cũ sống lại.

''Năm mười tuổi, Huyền Minh đem thiếp và hai đứa bé còn sống khác lên Đại Tuyết Sơn, tại thời điểm rút thăm chọn sư phụ, thiếp rút trúng tên tuổi của Hậu Thổ Thánh Mẫu, vì vậy, thuận nước đẩy thuyền, thiếp là đồ đệ đứng đầu của Đại Tuyết Sơn.'' Bây giờ nghĩ lại một chút, nàng là vận số tốt hay là xui xẻo đến nhà.

''Ở Đại tuyết Sơn, mọi số mạng đều như nhau, sư phụ là ai cũng không có quan hệ, qua mấy năm, tiến hành lần tỷ võ thứ nhất, tư chất không tốt hoặc tiến bộ chậm, sẽ bị trục xuất, bị đưa tới Trung Nguyên để thi hành nhiệm vụ... Sau khi trải qua đau khổ hồng trần, còn một cơ hội hoàn trả, nhưng điền kiện cần là võ công phải có tiến bộ...''

Nói đến đây, nàng cắn môi, nhẹ giọng nói :''Thiếp chính là một ứng viện không hợp, thời điểm tỷ võ, không có lên cấp, vì vậy bị trục xuất đi ẩn núp ở nước Mạc Thương, tiếp nhận chỉ thị, hoàn thành nhiệm vụ từ Đại Tuyết SƠn.''

Cuộc sống giang hồ mấy năm, vết đao liếm máu, nàng không ngừng tìm người gây phiền toái, rơi vào danh tiếng bụng cá hẹp hòi.

Trên thực tế, mỗi người nàng đuổi giết, đều ở đây nổi danh.

Nàng chỉ là thân không thoát khỏi con rối, hoàn thành lệnh của cấp trên, hoàn toàn không có quyền cự tuyệt.

Cho đến một ngày kia, nàng gặp được Đế Tuấn, cuộc sống mới có chút cải biến.

''Hừ.'' Đế Tuấn mang theo chút tâm tình khó chịu, âm thanh khó chịu làm gián đoạn câu chuyện của nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui