Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Bình thường không luyện võ cho tốt, học nghệ không tinh thì cũng thôi đi, chuyện ập lên đầu, không đánh lại người ta sao không học cách lùi lại mà tĩnh chuyện khác, chờ đợi thời cơ? Không có việc gì làm như vậy với tóc của mình, khoe bàn tay, nàng cũng không suy nghĩ một chút, những thứ này đều là thứ vi phu thích nhất, bị thương một chút xíu thôi nơi này cũng sẽ đau rất lâu đấy!”

Hắn nắm bàn tay mềm của nàng, vỗ ngực một cái, tức giận hô hấp cũng nhấp nhô lên xuống.

Mộ Lăng Không nào dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là cười theo: “Kẻ sĩ có thể chết, không thể nhục, người ta đã thành hôn, đương nhiên là phải suy tính đến ảnh hưởng.”

“Phi!” Hắn cúi đầu xuống, cắn mạnh lên gò má của nàng: “Cổ hủ! Mặt mũi quan trọng hay là mạng quan trọng?”

Mộ Lăng Không đang định nói là mặt mũi.


Ngay sau đó Đế Tuấn lại gầm rống bên tai nàng: “Lần sau mà có chuyện tương tự, nàng cứ làm thứ hèn nhát kia cho ta, có thể ẩn sâu bao nhiêu thì ẩn… Bị người ghê tởm mấy câu không chết được, chờ ta trở mình đến, trực tiếp móc mắt bọn họ xuống làm bóng cho nàng đá.”

Lại tới!

Mộ Lăng Không không muốn liên tưởng nhưng cố tình ngay lập tức trong đầu hiện lên cảnh một đêm kia của người Tiêu Dao môn, cuối cùng “lăn lăn” thành môt đống.

Thật buồn nôn!


Còn nữa, bị người sờ một cái thì thế nào? Sẽ không có một con cóc nhảy lên mu bàn tay đâu! Đến tột cùng là học tật xấu ở đâu vậy, động một chút làm cầm đao chém vào mình?” Nói đến khó thở, dừng lại một chút rồi lại chăm chú lảm nhảm: “Không thể để có lần sau nữa biết không?”

Mộ Lăng Không gật đầu thật mạnh.

“Nếu mà có chuyện, trước tiên tố cáo cho vi phu là được, nhớ chưa?” Căn bản hiện tại hắn chính là coi nàng như đứa bé không hiểu chuyện, từng chữ từng câu muốn nàng ghi ở trong lòng.

Mộ Lăng Không gật đầu lần nữa.

Đế Tuấn bất mãn búng tay: “Nói chuyện.”

“Nhớ!” Trong bóng tối, nàng trợn mắt nhìn trời, cực kỳ vô lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận