Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Đáng tiếc diện mạo của chúng không được đẹp, đầu nhỏ, thân thể thô, toàn thân màu bạc phát sáng, từng vòng từng vòng nhảy lên xuống trong nước, đều khiến hắn liên tưởng đến bảo kiếm trong tay, không hề muốn ăn.

Gần đây mới biết cá quái dị này lại có công hiệu như thế, vì vậy mới tìm cách rời khỏi huyện thành Xương Bình, dầu gì cũng phải tới một chuyến bắt mấy con cá về thử một chút.

Nếu không phải Mộ Lăng Không nhìn quản chặt, hắn đã nghĩ đã sớm đến rồi.

Hiện tại vừa đúng dịp, thuận theo tâm nguyện của hắn.


“Không ăn có được hay không?” Mộ Lăng Không mặt buồn rười rượi, kinh nghiệm sinh tồn từ nhỏ lúc nào cũng nhắc nhở nàng, nhưng thứ chưa quen thuộc, không biết ý tứ, vạn bất đắc dĩ tốt nhất là không nên trêu chọc vào. Hơn nữa phải quản miệng của mình, không thể thấy được thứ gì liền ăn thứ đó, vận khí không tốt một chút, ăn no bụng rồi cũng xong mạng, đây không kỳ lạ gì.

“Vậy nàng có thể đảm bảo một thai sinh cho ta hai đứa không?” Một nam một nữ, hoặc là hai nam hai nữ cũng không quan hệ.” Quan trọng nhất là phải sinh đôi!

Mộ Lăng Không không thể ra sức lắc đầu, sinh nam sinh nữ, lần đầu sinh được bao nhiêu, căn bản nàng không thể quyết định được.

Đế Tuấn chính là làm khó người khác.


“Nếu nương tử không giải quyết được, vi phu tình nguyện mạo hiểm, tự mình thử cá.” Truyền thuyết có phải thật hay không, rất nhanh sẽ được bụng của Lăng Không chứng minh.

“Ngộ nhỡ ăn cá cũng không sinh được “chuyện tốt thành đôi” như mong muốn của chàng thì sao?” Không phải là nàng cố ý muốn hắn mất hứng, trên thực tế, khả năng này vô cùng lớn.

Đế Tuấn sa sầm mặt, rất nhanh quyết tâm, quyết định: “Vậy vi phu cần phải siêng năng sửa chữa để đền bù rồi!”

“Phi, lưu manh háo sắc!” Gương mặt Mộ Lăng Không ửng đỏ giống như quả táo mới chín.

“Tạ nương tử khích lệ.” Không thấy hổ thẹn, ngược lại còn cho rằng vinh, Đế Tuấn hớn hở vui vẻ nhận đánh giá của nàng, càng lúc càng đắc ý.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận