Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Không cần lo lắng, người của Đại Tuyết sơn còn đang ngâm trong nước đá rồi.” Hắn tiến tới hôn cần cổ thon dài như thiên nga, sau đó ôn nhu theo đường cong xinh đẹp, môi mỏng một đường thẳng xuống dưới, lưu luyến không ngừng trên xương quai xanh khêu gợi, cảm giác vừa đau vừa ngứa, đốt lên một ngọn lửa vô danh trên người nàng, vả lại càng ngày càng có xu hướng lửa cháy lan đồng cỏ: “Nương tử, nói nàng muốn, chỉ cần nàng nói, vi phu sẽ cho.”

Trước sự kiên nhẫn của nàng, hắn rất hả hê.

Hai người ở nơi nào cũng không quan trọng, nàng ở bên cạnh hắn, thì hắn đã lấy được vui vẻ và thỏa mãn lớn nhất rồi.

Lăng Không, Lăng Không của hắn.

Lại chơi đùa một hồi,một lần nữa bức một bụng tức giận về trong cơ thế, Đế Tuấn lật người ôm thê tử mềm yếu đứng lên: “Trở về mới hảo hảo giáo huấn nàng.”


“Thù” mới thêm “hận” cũ, hảo hảo kiểm kê lại chuyện ngày hôm nay.

Thắt nút áo lại, Mộ Lăng Không oan uổng kêu to: “Tại sao lần này lại trách ta?”

Hắn vỗ vỗ bả vai của nàng, dùng vẻ đồng tình nói mát: “Vi phu đảm bảo, trong vòng ba ngày, có lẽ nàng sẽ không xuống giường được rồi, hảo hảo hưởng thụ thời gian tự do cuối cùng này đi thôi.”

Trong mờ tối, đôi mắt hắn phát sáng, nghiêm túc không cho nghi ngờ.

Tiểu Bắc và Tiểu Nam đã từng nói qua, chủ tử của bọn họ sẽ không nói giỡn, cho dù là híp mắt cười hay là cùng người lăn lộn, cuối cùng cũng nhất định sẽ cẩn thận tỉ mỉ hoàn thành những chuyện đã nói qua.


Mộ Lăng Không thật sự lo lắng vì “khổ nạn” sắp tới.

Đến tột cùng là nàng đã trêu ghẹo ai? Thật là buồn cười, tội gì tới tai.

………….

Bốn cái đầu, chống đỡ ở tại một chỗ, tám đôi mắt, mượn đèn dầu trong đêm tối, cẩn thận quan sát một cái thùng.

“Đây chính là cá mấu tử?” Tiếng của Tiểu Nam.

“Tuyệt đối là như vậy!” Đế Tuấn là người duy nhất thấy, đưa cho đáp án khẳng định.

“Dáng dấp tốt và xấu thật là dọa người, có thể ăn sao???”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận