Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Dáng dấp tốt và xấu thật là dọa người, có thể ăn sao???” Làm nguyên liệu nấu ăn, căn bản là cá mẫu tử không thích hợp, Mộ Lăng Không nhìn thấy đầu nó, theo bản năng chính là nôn ọe.

Một con cá, ngày thường rất xấu xí, đầu bé thân thể mập, miệng đầy răng nhọn, thì nên thôi đi.

Mặt ngoài da của nó còn bao trùm một tầng gồ ghề màu sáng bạc, trong đêm tối, sáng bập bùng, chỉ sợ người khác không phát hiện được dung nhan ghê tởm của nó.

Loại cá này thiên tính hung tàn, thích tự giết lẫn nhau, đem hai con cá đặt ở trong thùng, rất nhanh bọn nó sẽ đánh ẩu vì tranh đoạt địa bàn.


Không qua bao lâu, con cường tráng hơn chút sẽ chiến thắng, cắn chết đồng loại, vứt bỏ một bên, mình thì núp ở dưới đáy, lẳng lặng ẩn núp.

Trong bong bóng cá mẫu tử mới chết rất nhanh sẽ có hai con cá nhỏ chui ra, còn chưa kịp hớp mấy ngụm nước, liền bị con cá chiến thẳng đang ẩn núp theo dõi một bên một hớp nuốt vào, nhai xé rách, nuốt xuống trong bụng.

Không có uy hiếp, con cá chiến thẳng khôi phục thể lực liền không lo lắng bắt đầu hưởng thụ thân thể đồng bạn, ngay cả xương cũng không bỏ qua, rắc rắc rắc, nuốt trọn vào trong cơ thể, trở thành chất dinh dưỡng.


Sau khi chính mắt thấy đồng loại chém giết nhau, cá mẫu tử có thể giúp người một lần sinh hai bào thai, hoàn toàn mất đi nguyên vị lãng mạn trong truyền thuyết.

Sáu ánh mắt đồng loạt tập trung trên người Đế Tuấn, không tiếng động hỏi thăm quyết định của hắn.

“Tên tiểu tử này rất độc ác, ha ha, ta thích.” Thả sợi dây trói cá mẫu tử xuống, lại câu thêm một con cá mẫu tử bị mắc lừa, cái miệng cắn lấy, trực tiếp kéo lên. Ném vào trong thùng tiến hành một vòng chém giết mới, người nào đó nhìn say sưa ngon lành.

Mộ Lăng Không đột nhiên cảm thấy miệng khô: “Phu quân, thật sự chàng muốn ăn cái loại cá này?”

“Ưm? Nương tử, nàng nói cái gì?” Thật lâu mới phục hồi tinh thần lại, Đế Tuấn vẻ mặt kinh ngạc…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận