Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Mộ Lăng không cười cười nhìn kịch nhao trước mắt: “Phu quân, chàng đem Tiểu Nam, Tiểu Bắc ép thành cài gì rồi? chuyện của chúng ta, bọn họ sao biết chứ, đừng làm khó người ta nữa.”

“Ừ nương tử nói đúng, vi phu hiểu rổi.” Đế Tuấn đưa tay sờ cằm, trầm ngâm nói: “Tiểu Bắc hôn mê, cần bồi dưỡng, phần cá mẫu tử này để Tiểu Nam mang về, một nửa hấp, một nửa kho tàu, ta tin hắn ăn xong rồi, nhất định bệnh tật tiêu tán toàn bộ, sông lâu tram tuổi.”

Đầu to nghiêng người, ừ trên mặt đất lồm cồm bò dậy, kêu rên nói: “Gia, thuộc hạ da dày thịt kéo, không dám hưởng thụ vật trong truyền thuyết.”

‘A, vậy thì tốt rồi? lần đầu tiên ngất, ngươi cũng nên nhất lâu một chút. Tiểu Nam ghi hận, từ phía sau đá hắn một cái, không chút nể tình.”

“không hôn mê, không hôn mê, thuộc hạ đi thu dọn đồ đạc, chờ chủ tử chơi đã, chúng ta tùy lúc có thể đi.” Tiểu Bắc không có chuyện gì làm, kiếm chút chuyện chơi được làm, dù sao thì chỉ cần Đế Tuấn không kiểm soát, nói hắn nhảy vào hàn đàm cũng được.


Hai người đi xa.

Tiếng cười của Mộ Lăng không tràn ra khóe môi: “Phu quân, con cá này, không ăn sao?”

Đế Tuấn nghiêng người nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, đau khổ gật đầu.

Hai người chắp tay, hướng của động đi tới.

Trong bóng tôi, Đế Tuấn bỗng nhiên nói: “Nương tử, nàng hãy tin tưởng vi phu, coi như không có gì giúp đỡ từ bên ngoài, cũng có thể giúp nàng tong 3 năm có 2 lần mang thai. Phu nhân có thực lực giúp nàng, cho ta một chút thời gian, ta sẽ nổ lực.”


Tay nắm thành quyền, nhưng ánh mắt trong vắt, kiên định.

Mộ Lăng không trong nháy mắt da đầu căng cứng.

không có chut tâm tình phản bác lời hắn nói.

Trời ơi! Đời trước nàng làm gì nên tội, chẳng nhẽ nhất định bị cái người nam nhân trong ngoài bất nhất này khi dễ sao?

…….

Huyện thành Xương Bình, rất nhanh bị xe ngựa bỏ lại phía sao, rất nhanh cũng không nhìn thấy nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận