Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

"Ngươi thay đồ trước, tiểu nạp ra ngoài đợi."

"Không cho đi." Nàng tâm hoảng ý loạn, trong lòng nàng rõ ràng, võ công của hắn sâu lường đến mức nào, nếu hắn thật sự muốn đi, nàng có mười cái chân cũng không đuổi kịp hắn.

Việc của hai người còn không được làm rõ ở đây, trước khi không được giải quyết, nàng tuyệt đối không nguyện ý cho hắn biến mất trong tầm mắt.

"Xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía ta, không cho nhìn lén." Nàng hung hăng mượn từ, che giấu sự khó chịu, nàng vừa sột sột soạt soạt mặc quần áo, vừa nói thầm, "Làm thế nào, nên làm cái gì. . ."

"Lăng Không, ta. . . Ta có thể phụ trách, nếu như ngươi không vui khi gả cho ta, bên kia có kiếm, ngươi muốn động thủ, tiểu nạp cam nguyện lãnh cái chết." Hắn phờ phạc rã rượi cúi gằm đầu, nghe lời quay mặt đi, âm thanh buồn bã, thái độ của hắn là một chuyện, cách môi xinh đẹp đầy đặn vui vẻ nhếch lên, đôi mắt quen ngụy trang ngây thơ chuyển biến, sinh ra vẻ tà mị tự nhiên.

''Hừ" Nàng tức giận trừng mắt liến hắn một cái, "Ngươi đừng cho rằng ta không muốn giết ngươi, thối Tiêu Trúc, chết Tiêu Trúc, ngươi là hòa thượng, làm cái thối thiện ý, cả ngày đi theo bên cạnh ta, hỏi han ân cần, vết thương khỏi chưa!!! Đã xảy ra chuyện đi! ! !"

Nàng chỉ có thể dùng giọng điệu tức giận để thổ lộ tâm tư hoảng loạn.

Nếu chuyện này có thể dùng phương thức liều mạng để giải quyết, nàng đúng là không chút do dự giải quyết tính mạng của hắn.

"Lăng Không, ngươi sự thật muốn giết tiểu nạp sao?" Tiêu Trúc giống như sắp khóc ra thành tiếng, bả vai không thể kiềm chế run rẩy, trời mới biết, hắn đang mắc nghẹn, rất khổ cực, rất nghiêm túc suy tính có muốn lập tức xông ra ngoài hay không, tìm một góc không có người, phát tiết ra, cười thật to.

Nếu không, bị nàng phát hiện ra tâm tình chân chính của hắn, nàng nhất định xông tới đem dao đâm vào ngực của hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui