Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Chuyện mặc quần áo như vậy không làm khó được nàng.

Bình thường khi hai người đi chung với nhau, chuyện nhỏ bên người, phần lớn đều là việc phải làm.

Đó là chuyện thân mật nho nhỏ giữa phu thê, Mộ Lăng không cũng không nguyện ý sai Tiểu Nam đến giúp đỡ sờ chạm vào.

Nàng chui vào bên trong xe, lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ, giúp Đế Tuấn mặc vào.


Ánh trăng mới lên, đống lửa lách tách, hắn một bộ áo lụa xanh màu nước, ánh sáng lung linh, hợp với tướng mạo tinh xảo, giống như người của trời.

nói riêng về bề ngoài, không so tuổi thật của hắn, thật sự Đế Tuấn là nam nhân cực kỳ xinh đẹp.

"Nương tử, có chuyện vi phu vẫn muốn nói nhưng vẫn không tìm được cơ hội thích hợp. Hôm nay thiên thời địa lợi, không nói không vui." Nàng giúp hắn cài nút áo, hắn không an phận ôm ôm nàng, khẽ hôn vào mi tâm.


"Cái gì?" Mơ hồ có loại dự cảm xấu, Mộ Lăng không đề phòng nhìn chằm chằm, tùy thời chuẩn bị muốn chạy trốn.

Đế Tuấn buộc chặt cánh tay, khoảng cách gần nhau hơn: "Có cơ hội nàng nên đi ra ngoài hỏi thăm một chút, đến tột cùng mình đã trải qua cuộc sống "hạnh phúc" đến cỡ nào. Nhà người ta nam nhân có thê có thiếp, ân huệ cùng hưởng, ngày đến phiên nữ nhân nào đó, một tháng tối đa cũng chỉ ba năm ngày mà thôi. Lùi một bước mà nói, dù những gia đình một vợ một chồng tương du nhĩ mộc, phần lớn cũng luôn luôn vu sơn mây mưa, dù nữ nhân muốn, cũng phải chọn thời gian tinh lực nam nhân dồi dào mới được."

Lời nói xoay chuyển, hắn vòng một vòng thật to, mới thổ lộ mục đích thật sự: "Mà còn nàng, một tháng ba mươi ngày trừ mấy ngày kia vi phu không ở bên người nàng, ngày nào mà không có bảo đảm chất lượng dùng toàn lực thỏa mãn nương tử đây?"

không nhìn Mộ Lăng không trợn mắt há mồm. Đế Tuấn kéo kéo mũi, đáng thương ngập ngừng nói: "Cái gọi là nam nhân no không biết nam nhân đói, chính là chỉ loại người như nương tử, ai, phu nhân 'nhà giàu' nhà người ta, nơi nào hiểu được nỗi buồn của 'người nhà nghèo' chứ."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận