Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Kết quả đây?

Dĩ nhiên là hắn không muốn cái kết quả này!

Nhưng hắn lại không nhịn được vui vẻ vì kết quả.

Nửa vui nửa buồn, khiến cho Linh Đế ăn bữa tối cũng không ngon, càng không có tâm tình lật thẻ của các cung phi để hoan ái.

Hắn tức giận!


Hắn cũng chỉ nghi người đó không được ở bên mẹ từ nhỏ, nhắc đi nhắc lại mấy câu.

Nhi tử là do Mạn nhi sinh ra, nàng phải nghe theo hắn.

Tiêu hoàng hậu khẽ mỉm cười, tư thế khuynh thành, năm tháng trôi qua, nét đẹp thanh xuân cũng không còn, theo thời gian lắng đọng lại một nét đẹp cao quý trầm ổn không nói nên lời.

Ánh sáng rực rỡ, không phải cô gái nào cũng so sánh được

Nàng cũng là con gái Mạc Thương, là người duy nhất dám nhạo báng cô gái của Linh Đế.


"Hoàng thượng, nô tì làm sao nghe được, ngài còn có chút hài lòng nha."

Linh Đế tinh thần phấn chấn, mặt đỏ lừ lừ, quả đấm đập mạnh mặt bàn, "Trẫm có thể không hài lòng sao? Tiêu Dao môn trước đây ở dân gian làm đông làm tây, triều đình mấy lần truy bắt đều không hiệu quả, chúng ta để Cửu nhi ra đi, nước lũ kéo tới, chúng ta không bị thường người nào, nhưng trong hanh ổ kia, khi nước rút, tìm thấy mười mấy thi thể của bọn tội phạm bị truy nã, hừ, trẫm thật muốn biết, từ nay về sau bọn Tiêu Dao toàn những người dơ bẩn sống sao?

"Nói như vậy, Tiểu Cửu nhi lại lập công lớn nữa sao?" Tiêu hoàng hậu tự mình rót ly trà, bưng cho Linh Đế, bổ sung chút nước, chỉ sợ hắn nói nhiều sẽ thấy khô miệng.

Cười xong, Linh Đế suy sụp, mặt đưa đám gật đầu: “Không sai, lại lập công lớn, trẫm nghĩ trước làm khó hắn, mượn cớ giáo huấn hắn một chút, giảm chút khí thế của Cửu nhi, nhưng giờ nhìn lại, thấy uổng phí tâm tư.

"Thì ra là trong lòng ngai muốn Tiêu Dao môn làm mưa làm gió, Cửu nhi thê thảm quay về?" Tiêu hoàng hậu kinh ngạc che miệng.

"Cũng không phải, trẫm đối với Tiêu Dao môn, hận đến mức hàm răng ngứa ngáy." Có thể diệt, hắn tự nhiên vui vẻ sung sướng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận