Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Vì vậy lại ngửi được không khí quen thuộc, liền dễ dàng đốt được sự điên cuồng trong xương cốt, từng cái một kích động, ngon hơn hẳn ăn mật ong.

Ban đêm, bên tronh nhà gỗ sạch sẽ nhất trong trại, bên trong mặc dù không lớn, nhưng đều là gia cụ Hồng Mộc chế tạo, tử sách bày đầy cổ tịch, vẫn còn có không ít bàn đơn lẻ, thu dọn chỉnh tề xong không có nổi bụi.

Riêng nhìn gian phòng này thế nhưng Lăng Không sinh ra một looaij ảo giác, lại trở về hoàng cung, mỗi một tiểu vật hằng ngày sử dụng cũng lộ ra tinh xảo cổ quái, thật không giống như là một đám thổ phỉ cần có thưởng thức.

''Phu quân chẳng lẽ đây đều là vì người mà đặc biệt chuẩn bị.'' Nàng lớn gan suy nghĩ.

Trừ lần đó ra, nàng đúng là không nghĩ ra nên giải thích thế nào.


Hắn hơi gật đầu, ''Nếu là có cơ hội, đám tiểu tử này có thể đem ta thành cung bài vị, sớm muộn gì cũng ba phần đốt hương, năm phần hiếu kính...không nhìn ra mới vừa rồi ta không dám cho bọn họ mặt tốt.''

Nếu lộ ra khuôn mặt tươi cười, đảm bảo sẽ dấy lên kích tình cực nóng.

Bọn họ lơ đễnh.

Đế Tuấn ngược lại trước phải hô to không chịu nổi.


''Thật không nghĩ tới, bảy vị trại chủ lại là cô nhi do chàng nuôi dưỡng.'' Giúp hắn cởi áo khoác, thay đồ thường, nàng hình như đặc biệt có dục vọng bát quái, ''Mới vừa lúc ăn cơm, bọn họ nói năm tuổi ngươi thu nhận bọn họ, năm đó có thật ngươi năm tuổi, hay nói dối là năm tuổi, thật ra thì mười mấy tuổi hay hai mươi mấy tuổi.''

Hắn sờ sờ chóp mũi phất hiện mình bị khản.

''Nương tử, vi phu mười tuổi trước còn rất bình thường, ít nhất không gian manh như hiện tại.''

Da mặt phụ hoàng và mẫu hậu cho hắn cũng không có biện pháp.

''Có thật không?'' Giọng nói hết sức hoài nghi, nàng không chút khách khí cười nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận