Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Đúng vậy, nếu không phải đại ca nói thanh âm bên trong có gì không đúng thì những người thuần khiết như chúng ta sao có thể phát hiện chứ.” Chuyện hãm hại huynh đệ như vậy, chỉ cần có người mở ra, lập tức có người phụ họa.

Quan trọng nhất là sinh mạng, sống còn là đại sự.

“Ngũ gia ta còn thân đồng tử từ, giường chiếu ta biết nhưng không hiểu, đều là đại ca dạy bậy.” Lại một người không biết xấu hổ, trốn tránh trách nghiệm, lời gì cũng dám nói.

“Ngũ gia nếu còn là đồng tử, Tứ gia ta lại càng thêm thuần kiết ….nam rồi.”

Không phải là so da mặt dày, ai sợ ai à?

Lão thất Tiêu Hàn nhìn chằm chằm, đôi mắt mờ mịt, nháy nháy, lại nháy nháy, mờ mịt hỏi: “Các vị huynh trưởng, nữ nhân là cái gì??”


Một mảnh quần đấu.

Lão Thất chạy trối chết.

Bởi vì trong chúng huynh đệ, hắn là kẻ cưới một đôi tỷ muội xinh như hoa như ngọc làm lão bà, kẻ đến sau quả thật cao tay.

Ghen chết một ban độc thân ca ca.

Một nhóm ca ca độc thân ghen tị tới chết.

Chuyện về nữ nhân, bàn về tuổi tác là vô dụng, còn phải dựa vào ngộ tính.


Hôm nay tính nhận nại của Đế Tuấn thực tốt.

Thanh âm ngoài cửa càng lúc càng lớn, cuối cùng mấy nam nhân này còn phát ra thanh âm ông ông ông, hắn cũng không có tức giận.

Thật lâu, Tiêu Duy Bạch phục hồi tinh thần đầu tiên, cùi chỏ đụng đụng lão Ngũ Tiêu Thu Phong Khải đứng gần hắn nhất, “Chúng ta tới đây cũng nửa canh giờ rồi đi?”

“Giống như hơn nửa canh giờ rồi.” Lão Ngũ đếm trên đầu ngón tay, biết tính toán, khẳng định trả lời.

Tiêu Duy bạch vỗ ót một ái, kêu to không được: “Tránh mau tránh mau, chia nhau tản ra.”

Vậy mà hai cánh cửa đang đóng kín, cũng đúng lúc này, mở ra không tiếng động.

Có một ảnh nhỏ, dùng mắt thường không thể nhận ra được nó, bắt đầu từ Tiêu Duy Bạch, lão Tứ, lão Tam, lão Ngũ, lão Lục lão Thất, lão Nhị đều bị dính chưởng, lấy tư thế hết sức xiêu vẹo đứng im một chỗ.

Không chỉ là điểm vào võ công, cũng không quên điểm á huyệt, miễn nghe om sòm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận