Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Ừ, trừ những người kia không thể ra sức ở bên ngoài, những thứ có khả năng chặn lại đều ở trước mặt nàng.''

Mắt nàng long lanh, ''Phu quân có chuyện, ta muốn hỏi một chút, không biết chàng có trả lời thực tế không?''

Nàng hỏi trịnh trọng khiến hắn tò mò.

Quả nhiên, hắn sinh ra hứng thú, đầu tiên hắn trộm hương một cái, lại tiện tay cầm một cái trâm vàng Hỏa Phượng, gắn vào đầu nàng, cười híp mắt, ''Nương tử khách khí, vi phu nhất định biết gì nói đó, sao dám che giấu.''


Nói còn hay hơn hát.

Bị ‘ sáng ngời ’ rất nhiều lần, sinh ra chút kinh nghiệm, không hề ngây ngô tin tưởng hắn một chữ nữa.

Mộ Lăng Không nhịn cười, giữ vững bộ mặt phớt lờ, ''Linh Đế và Tiêu hoàng hậu là cha mẹ ruột thịt của ngươi/''


"Cái này, đại khái là vậy, dáng dấp của ta giống với mẫu hậu, mà mẫu hậu cũng không lớn để có thể trèo tường cắm sừng phụ hoàng, nàng biết, thái giám bất nam bất nữ trong cung tương đối nhiều, nam nhân chân chính, cũng chỉ có hoàng đế.'' Đế Tuấn nháy mắt mấy cái, chỉ sợ nàng không hiểu, cố sức giải thích.

''Được rồi, miễn cưỡng giả thiết là ngươi là con trai của Đế hậu, như vậy, ngươi có thể giải thích, vì sao thái tử như ngươi lại dẫn một đám người làm vương ở đây, còn xuống tay với người kinh doanh thu mua hàng hóa?'' Oa, nói đi, hắn có thể nói ra 1 2 3 4 5 cái, nàng rửa tai lắng nghe, còn chuẩn bị 7 - 80 cái vấn đề hỏi hắn.

Đế Tuấn sờ sờ chóp mũi, hai bên khóe miệng cười gian trá,''Nương tử, nàng cũng học được âm nhân (người nham hiểm) rồi.''

''Có sư phụ như ngươi ở đây, ta muốn học cũng không khó.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận