Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Mộ Lăng Không không biết nên khóc hay cười khi nhìn thấy bộ mặt oán phụ của hắn nhìn nàng.

Công phu nháy mắt một cái, hắn lại bày ra cái bộ dáng miệng anh đào nhỏ nhắn mê người :''Được rồi, vi phu tự gây nghiệp, có chơi có chịu.''

Bày ra tư thế khoan dung, ôm lấy nàng, cặp mắt hắc bạch phân minh của hắn xẹt qua chút tinh quang, ''Tiêu Duy Bạch nhận mệnh lệnh của ta, chờ ở đây, lấy Hoàng Đường Sơn làm nơi cổ họng giao thông chủ yếu, dựa vào địa lý, từ từ tạo thành một chỗ không thể khinh thường.''


''Sau đó thì sao?'' Nghiêm chỉnh mà nói, loại này mà bị người khác nghe cũng chỉ nghĩ là vợ chồng mài răng nói xấu mà thôi.

Mộ Lăng Không thừa dịp duỗi dài cánh tay, cầm mấy khối điểm tâm nhỏ, đút từng khối cho hắn ăn.

''Sau đó, ta còn chưa nghĩ ra, trước hết như vậy đã.'' Hoàng Đường Sơn tồn tại là chuyện cần thiết, chỉ là có lẽ mười năm sau, mới có thể nhìn thấy, miệng hắn đầy thức ăn, không yên lòng nói, ''Gọi Tiêu Duy Bạch tới duy trì, không có việc gì đánh cướp một chút, tranh đoạt hàng hóa, tránh cho ngày quá nhàn rỗi, người trong trại đi gây chuyện thị phi.''


''Phu quân, ta nghe chưa hiểu, cái này và ngươi có quan hệ gì.'' Mắt trợn trắng, nàng thật sự có loại kích động muốn gầm thét, nói chuyện thích vòng vo, biết nàng muốn nghe, lại cứ lệch lạc nhử mồi, ''Sẽ không có kiên nhẫn chờ đợi hai mươi mấy năm làm Hoàng đế, muốn học người nào đó, giơ cờ khởi nghĩa thôi.''

Người xấu, người xấu, người xấu. 

Bộ dáng đứng ngồi không yên của hắn, giống như cái mông đè con chuột bẹp dí bên dưới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận