Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Có một truyền thuyết dân gian, không biết ngươi có từng nghe qua chưa, nếu như một người
muốn sống lâu trăm tuổi, chỉ cần theo hắn, để cho tâm tình thoải mái là
còn thiếu, vi phu hành tẩu giang hồ đã mười mấy năm, đi qua Nam Bắc,
kiến thức cao vô số, như vô số vì sao ban đêm...''

''Nói điểm chính.'' Nàng không nhịn được nữa, rít lên.

Âm thanh quá lớn, nhất thời khiến hắn hết nói nhảm, nói đơn giản lại, tốc độ cực nhanh, ''Ta gặp phải ông già, hắn nói muốn làm cho người ta
trường thọ, thì phải làm cho người ta có hy vọng, phụ hoàng một thân
ngựa chiến, ổn tọa đế vị, nữ nhân, quyền thế, Kim Ngân, cái gì cần có

đều có, quốc nội bình yên vô sự, cuộc sống xa hoa sẽ làm cho ông ta
nhanh già yếu, không có theo đuổi, xơi tái thân thể, cuối cùng... chầu
trời.''

''Vì vậy ngươi tin lời lão già kia, liều mạng kiếm chuyện chơi, làm chuyện cho phụ hoàng quan tâm cả ngày.'' Đối với loại đáp án
này, nàng nhất thời kinh ngạc ngu ngơ.

Thật sự muốn bổ cái đầu hắn ra, xem cấu tạo bên trong, loại lý do này, cũng thua hắn tin tưởng thật sự, chung thủy thi hành.


Hắn không lên tiếng coi như cam chịu.

''Người làm cái này bao lâu rồi?'' Được rồi, phu quân nàng lần lượt nảy sinh ra ghi chép, làm nương tử cũng nên quen dần.

Nàng không kinh ngạc, tuyệt đối không kinh ngạc, mặc dù trái tim đang run
lên, cũng làm bộ điềm nhiên không có việc gì, miễn cho hắn cười ngạc
nhiên/

''Giặc cướp Hoàng Đường Sơn đã tồn tại chừng 200 năm rồi,
trước khi có nước Mạc Thương thì đã có rồi, chung thủy không có cách nào tiêu diệt sạch, một lớp lại một lớp, mười mấy năm trước, ta đi cùng
Tiêu Duy đến đây, đoạt lại địa bàn...'' Bấm bấm đầu ngón tay, tính toán
tính toán, thật ra thì cũng không lâu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận