Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Nàng khẽ cắn.

Mở ra sự kích động điên cuồng của hắn, trả thù động tác nho nhỏ vừa nãy.

Nói chuyện đến đây chấm dứt, hoàn toàn tiến hành đi xuống.

Sự kích tình nguyên thủy nhất do chỗ sâu nhất dẫn dắt, nàng ép buộc mình
không nhìn sự nóng bỏng của hắn, nhưng cuối cùng cũng lạc lối trong ánh
mắt thâm thúy của hắn, quên mất tất cả.

Nàng nhắm mắt, hổn hển thở, mồ hôi chảy xuống một bên.

Ngay cả vì sao lại ăn dấm cũng quên mất.

Vào giờ phút này, chỉ có hắn mà thôi.

Hắn hài lòng, nhưng cũng hiện lên vẻ lúng túng, mỹ nam kế không phải lúc nào cũng có tác dụng.

Chỉ là thật may, cổ nhân không bằng được ta, vợ chồng gây gổ, quả nhiên vẫn phải là hạ hỏa ở cuối giường.

Tiêu Duy Bạch và các vị trại chủ xếp hàng quỳ gối trước cửa nhà gỗ.

Sau khi bọn họ đưa quà tặng xong, thủy chung cũng không rời đi quá xa, sau
khi chờ dụ dỗ được chị dâu, tâm tình lão đại tốt lên, gọi bọn họ đến
khen ngợi mấy câu gì đó/

Vì vậy khi Tiểu Bắc ra ngoài tìm thì bọn họ cũng lập tức đi tới.

Khi hiểu được....... nào biết.

Bảy người vây quanh rương gỗ, ánh mắt nhìn thẳng cô gái trần truồng đang ngủ say.

Dĩ nhiên không phải bị sắc đẹp mê hoặc.

Trên thực tế, từ lão đại đến lão thất như bị một chậu nước đá dội từ đầu đến chân lạnh thấu tim.

Mục đích hôm nay tới chính là nịnh chị dâu.

Bởi vì không biết nàng thích gì, mỗi người tản ra, vơ vét dị bảo quý hiếm
của mình, đem cả sơn trại, vật chơi đùa, vật liệu may mặc, đồ trang sức
quý hiếm, đồ dùng đáng tiền, chủng loại chẳng phân biệt được, toàn bộ
được đưa tới.

Cái rương gỗ này là hàng hóa trong cái đám lên núi hôm qua, còn chưa kịp kiểm tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui