Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Sau đó mới cười hề hề nhỏ giọng, ''Mấy vị ca ca minh giám, hôm qua nhóm hàng này quá nhiều
đồ, lão đại chúng ta lại lên núi, nhân thủ trong ngoài không đủ, vì vậy
liền để người kiểm kê đi ra ngoài, nào có nghĩ đến, đoàn người sáng nay
tạm thời nổi ý, tặng quà cho chị dâu, ta không có thời gian kiểm tra
lại.''

Ai có thể tiên đoán được trước, trong đống núi vàng núi bạc, lại còn cất giấu mỹ nữ.

Tặng nữ nhân như lễ vật cũng không ly kì.

Nhưng loại rương quà này lần đầu tiên nhìn thấy.


Khó lòng phòng bị.

Vì vậy trở tay không kịp.

''Đợi lão đại giày vò tam gia xong, huynh đệ nhớ, ngay đêm xuống núi
tìm, tìm tới Trương Ngọc Nhân, đem lão này vào hầm cầu cho chết chìm,
trước khi đẩy mạnh vào, thay ta đạp mấy cái.'' Âm thanh Tiêu Hoàng Diệp
đau thương, khóc không ra nước mắt, mỗi vẻ mặt đều có vẻ tức cười như
thế.


Tiêu Duy Bạch chợt khoát tay, ý bảo mọi người yên lặng, ''Các người nghe, bên trong như không còn tiếng.''

Quả nhiên, trong nhà gỗ mới huyên náo liền im ắng, âm thanh của nàng và hắn đều biến mất không thấy.

Trầm mặc một hồi lâu.

Âm thanh nữ nhân hết sức đè nén nhẹ nhàng truyền đến, rất nhẹ rất nhạt, nhưng vẫn không trốn thoát được tai của mấy vị Tiêu gia.

Võ công của bọn họ vốn không thấp, lại đem sức lực tập trung ở đây, làm bộ không nghe thấy cũng khó.

''Ặc, lão đại giống như ở đây...'' Lão tứ lúng túng gãi ót, tối qua bị buộc ở chỗ này cả đêm, vô cùng bội phục với năng lực ở phương diện khác của
Tiêu đại gia, cư nhiên bây giờ vẫn còn thể lực, quả thật hắn muốn lạy
mấy cái, cơi hắn như thần, "Lão đại uy vũ!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận