Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Từ dưới đi lên, sau khi khoảng cách hao tổn uy lực mũi tên, rơi vào trong trại Quảng Thủy, người không bị thương, ngược lại trở thành đại lễ dâng tặng đến cửa nhà.

Tiêu Lâm Tùng chỉ cần tổ chức người nhặt lên, là có thể cầm sử dụng.

Đến lúc đó, mũi tên chuyển một cái, từ trên hướng xuống, mượn đất che đậy, lên giết mấy người.

''Phu quân có tính toán gì, cần đánh nhau với nhóm người kia sao?'' Mặc dù trên danh nghĩa Hoàng Đường Sơn là trộm cướp vào nhà, thực tế Đế Tuấn cố ý an bài, thật sự đánh nhau cùng quân nhân, thương tổn đến một bên, đều là tổn thất.

Sờ sờ tóc của nàng, Đế Tuấn nhìn chăm chú nàng một cái như có thâm ý, lại chuyển sang người khác, ''Tiêu Duy Bạch, đi truyền lời gia nói, hỏa lực sáu trại mở ra, thu tất cả bận tâm, dám đến phạm người, sát, sát, sát.''

Tiêu Duy Bạch ngẩn người một chút.

Chờ khi hắn hiểu được hàm ý đại biểu sau lời nói, lập tức con ngươi đỏ bừng, giống như sự hưng phấn của con dã thú được thả, ''Tuân lệnh.''

Hy vọng ngày hôm nay, không phải ngày một ngày hai.

Trước Đế Tuấn cũng cho phép bọn họ nghỉ ngơi lấy sức, thực lực lớn mạnh, tận lực tránh đụng độ cùng quan phủ.

Huynh đệ trong sơn trại đều là một thân hỏa, chỉ đành hướng về nương tử nhà mình phát tiết.

Hôm nay, cuối cùng đạt được mệnh lệnh loại bỏ lệnh cấm, sao hắn có thể kiềm chế được tâm tình kích động đây.

Nếu có khả năng, Tiêu Duy Bạch hiện muốn đánh đại đao, đi giúp ngăn địch.

''Phu quân, ta không nghe lầm chứ, chàng sư nhiên lại hạ sát lệnh, kể từ đó, sáu trại Hoàng Đường SƠn và quân nhân dưới núi tất nhiên khó tránh số mạng chém giết, điều này có lợi với chàng sao.'' Đưa bàn tay bé nhỏ, sờ trán của hắn, sau khi xác định hắn không phát sốt, nàng mới chau mày đặt câu hỏi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui