Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Mấy lần hắn ỷ vào thân phận cành vàng lá ngọc của mình định xông vào
trong, nhưng bị người chặn lại, tóm lại chính là, thái tử không mời, ai
cũng đừng hòng vào, tất cả đều phải ngoan ngoãn chờ đợi.

Quá trưa, Mộ Lăng Không tỉnh lại, phát hiện mình bị quấn trong chăn
bông, vết thương còn đau, hiển nhiên đã qua xử lí nên cũng không lo
ngại.

''Phu quân.'' Giọng nói thô, đau rát, chống nạnh ngồi dậy, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.


Không nhìn thấy hắn, lòng nàng bất ổn không yên.

Hắn cũng không làm cho nàng thất vọng.

Âm thanh vừa dứt, hắn nồng nặc mùi rượu chạy tới, dìu nàng nằm xuống,
''Nương tử đừng động, vết thương chưa khép, để lại sẹo sẽ không đẹp.''

''Chàng không sao chứ.'' Nàng nhìn hắn, muốn nhìn vết thương chị che giấu dưới lớp áo chỉnh tề.

Hắn thở dài một hơi, ngồi xuống bên giường, thương xót ai oán, ''Lăng

Không, bát tự vi phu không được tốt, nghĩ lại, sau khi chúng ta thành
thân, nàng vẫn chịu khổ, vết thương chồng chất vết thương, làm ta đau
lòng chết đi được.''

''Cái này và bát tự của chàng có liên quan sao, không trách chàng
được.'' Nàng mới là đầu sao chổi, có quan hệ với Đại Tuyết Sơn, liên lụy hắn vô số lần.

Nàng còn chưa kịp nói xin lỗi, hắn lại nói trước nàng rồi.

''Nương tử, có thể đồng ý một thỉnh cầu của vi phu không?'' Hắn hôn gò má nàng, râu mới dài ra, đâm vào vừa nhột vừa đau.

Nếu không phải cả người khó chịu, nàng đúng là muốn cười ra tiếng, ''Chàng nói, thiếp đang nghe.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận