Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Van cầu nàng, cầu xin nàng, từ hôm nay trở đi, đừng để bị thương
nữa.'' Hắn vùi mặt trong cổ nàng, buồn bực và khổ sở, ''Ta không thích
nàng thoi thóp không nhúc nhích nằm ở một chỗ, không muốn có một vết
thương trên da thịt hoàn mỹ kia, lại càng không muốn nàng bị chảy máu,
nó khiến ta thấy rất thất bại, vì bảo vệ nương tử không chu toàn.''

Thật thần kỳ.


Nhưng hắn không nghĩ như vậy, hắn chỉ nói lời trong lòng mà thôi.

''Nàng là nương tử của ta, ta nên bảo vệ nàng, vi phu tăng công lực cho
nàng, không phải trông mong nàng đi đánh giết, chỉ là thỉnh thoảng có
lúc vi phu không để tâm đến nàng được, nàng có thể tự vệ tuyệt đối,
không bị khi dễ.'' Nói đến đây, hắn đặc biệt khó chịu, ''Nhưng còn nàng, lại tự tổn thương mình, chúng ta đã nói qua, nàng đã quên rồi!''


Hỏng bét!

Bắt đầu thanh toán nợ cũ rồi.

Nàng không có cách nào tránh, cũng đặt biệt thức thời, trực tiếp nhận,
''Lần sau sẽ không như vậy nữa, lần này là thật, chàng phải tin
thiếp...Ai u, chàng là cẩu sao, lại cắn người, người ta là bệnh nhân.''

Thương thế của nàng còn chưa khỏi mà.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận