Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Vi phu cắn nàng nhiều lần, nàng đều đồng ý, chuyện ập lên đầu, nàng
liền ném sau ót.'' Mặt hắn tố cáo, nói năng hùng hồn, ''Lúc nàng ngủ, ta liền một mực phân tích, rốt cuộc tại sao chứ? Nàng chính là không nhớ
được lời nói của phu quân nàng đây? Cuối cùng kết luận chính là....''

Hắn nhe răng, mắt lộ hung qang, ''Nhất định là lưu lại ấn tượng chưa
được sâu, cho nên nàng đảo mắt liền quên, càng ngày càng quá đáng.''

Ngụ ý, đương nhiên phải để ấn tượng sâu sắc mới được.


''Lần này cũng ngoài ý muốn, lúc chàng ở dưới đáy nước, người ta chờ
thật lâu, có máu trên mặt nước, thiếp còn tưởng rằng....'' Nàng rơi nước mắt, giờ phút này hồi tưởng lại có chút run sợ, ''Không phải thiếp tự
tàn, là muốn liều mạng với Huyền Minh, chàng đã không may, đánh không
lại hắn, thiếp phải kéo hắn cùng chết, sau đó đi tìm chàng, xuống dưới,
chúng ta vẫn là vợ chồng, vĩnh viễn không xa rời.''

''Nương tử....'' Hắn đau lòng, nhìn nàng thật lâu.


Sau đó hiểu được sự nghiêm túc trong mắt nàng.

''Nha đầu ngốc.'' Hắn cúi xuống hôn môi nàng, có chút thô lỗ, có chút dã man, nếu không phải vì thân thể của nàng bị suy yếu, hắn nhất định tìm
được phương thức 'thỏa mãn' để dập tắc được tâm tình khác thường này.

Hồi lâu, hai người mới tách ra.

''Người này có phân tâm, cũng đủ với vi phu rồi, sống chết có nhau mặc
dù tốt đẹp nhưng ta không muốn nàng chịu khổ, Lăng Không ngoan, nàng
phải sống thật khỏe, mặc kệ xảy ra chuyện gì, phải sống thật kiên cường, biết chưa?''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận