Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Thần thái phấn khởi hôn nàng một cái, ngay sau đó đặt câu hỏi, ''Lăng Không, có chuyện, vi phu van cầu ngươi.''

Nếu hắn thu lời nói về thì nàng cũng đại lượng tha thứ cho hắn: ''Nói đi.''

''Ta có thể không thể không chết, vậy thì ta còn không sống đủ đấy.'' Hắn khổ não vuốt mái tóc, cuối cùng làm mái tóc rối bù.

Một phòng toàn người, mắt lớn trừng mắt nhỏ chờ đợi.

Mặt trời bò qua từ đỉnh đầu, lại lặng lẽ xuống phương Tây, rất nhanh, trời lại sáng.


Cuối cùng Tiểu Bắc đi ngoài, nói với bọn họ: ''Gia muốn gặp các người, tất cả đi vào đi.''

Hi Khang một bụng ác hỏa, nhảy dựng từ ghế lên, xông lên nhanh hơn mấy người kia.

Đáng tiếc đến cửa, lại bị Tiểu Bắc chặn lại, ''Vương gia, thái tử điện hạ chưa muốn gặp người.''

''Cái gì? Ngươi nói lại lần nữa.'' Hắn thật muốn chỉ vào lỗ mũi mắng to, bụng hắn đói kêu vang nhiều canh giờ, mà người kia lại còn gạt hắn.


''Chờ một chút đi, có lẽ chủ tử nhà ta có chuyện quan trọng nên muốn nói cuối cùng, nói với một mình người.'' Tiểu Bắc thuận miệng nói qua loa, mang theo đám người kia đi mất.

Trong nháy mắt chỉ còn có Đại hoàng tử ở trong phòng, nhìn chung quanh, vò đầu bứt tai, suy đoán hắn và đám người kia đang nói cái gì.

Có phải đanh muốn giành công lao của hắn.

Không được, tuyệt đối không được.

Hắn muốn có phương pháp dự phòng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận