Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

'Đại hoàng tử đang cãi lộn bên ngoài, muốn gặp người.'' Hắn và mấy thị vệ đi cản lại, nhưng bị mắng đến xối đầu.

Hi Khang hạ quyết tâm nhất định nhìn thấy thái tử, vừa bắt đầu còn khách khí với đầy tớ, vào lúc này đã quá lâu, rất căm tức, không phân tôn ti, nói càng lúc càng khó nghe.

Nhếch lông mày lên, nghiêng đầu thấy Tiểu Nam bưng ly trà sâm vào phòng, vì vậy ngăn lại: ''Phu nhân tỉnh chưa?''

Hắn thừa dịp nàng ngủ nên chạy ra ngoài làm việc, vội vàng đuổi quan viên địa phương đi, chính là sợ sau khi nàng tỉnh dậy, không có cách nào bồi ở bên cạnh.

''Gia, phu nhân đã tỉnh.'' Tiểu Nam cúi người.


''Đi vào xem một chút.'' Tâm tư hắn lâng lâng, vừa nói chuyện vừa đi vào bên trong, bước chân cực nhanh, hấp tấp chui vào.

''Gia, Đại hoàng tử thì sao?'' Tiểu Bắc nhắc nhở, hắn sắp không ngăn được, dù sao cũng là huyết mạch hoàng gia, kim chi ngọc diệp, hắn không có cách ngăn lại quá lâu.

''Không rảnh, không thấy.'' Bay ra mấy chữ, trực tiếp phủ định.

Tiểu Bắc sờ chóp mũi, nghiêng đầu đi ra ngoài, quyết định nói thật, truyền đạt y nguyên.


Có lẽ chỉ có thái độ này của gia, mới cực kì đơn giản, gọn gàng dứt khoát, cũng tiết kiệm được khá nhiều thời gian.

Ở trong kinh, Đại hoàng tử không được chào đón, ở ngoài cũng vậy.

Đế Tuấn thấy hắn sẽ liền nhớ lại huynh đệ Tiêu gia, tuy không có quan hệ quá lớn với hắn ta, nhưng hắn không muốn nói nhảm nhiều.

Trong kinh thành nhận được tin chiến thắng đã là sau nửa tháng.

Bãi triều, Linh Đế hào hứng cầm tin chiến thắng đi đến cung Tề Phượng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận