Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Mạn Nhi, cảm ơn nàng, thật sự cảm ơn nàng, đã sinh cho ta một đứa con trai tốt như vậy.” Ông như lão ngoan đồng ôm lấy Hoàng hậu, xoay người tại chỗ, hắng giọng cười to: “Nàng biết không? Hắn làm được rồi, thật sự làm được rồi. Cục u ác tính Hoàng Đường Sơn kia, bình định trong một đêm, bảy trùm thổ phỉ, chết sáu bắt một, từ đó về sau, huyện Duyên Bình sẽ an bình, hàng đêm trẫm cũng không cần phải phiền lòng về việc thổ phỉ cường đạo nhiễu dân.”

Đầu Tiêu hoàng hậu choáng váng, lại nghe không sót một chữ lời hắn nói vào trong tai, “Bệ hạ, ngài vui mừng, nô tì biết, nhưng, mà người ta đau đầu quá.”

Ôm lấy cổ Linh Đế, mặt của bà cơ hồ như dán chặt vào ông, chòm râu trên mặt hắn như gai chọc vào bà làm bà có chút đau, còn những cái văn lộ đại biểu cho năm tháng, cũng tuyên cáo sự thật ông đã không còn trẻ tuổi.


Thoáng một cái, nhiều năm đã trôi qua rồi.

Bà và đứa bé của ông đã lớn lên, hơn nữa đã trở thành kiêu ngạo duy nhất trong tâm ông ta, vậy có phải đại biểu cho năm tháng hay không, thật ra bà cũng chưa tính là rất thất bại đấy.


Rốt cuộc ông cam lòng buông bà xuống, nhưng vẫn nắm chặt tay của hoàng hậu, không chịu buông. “Quan lại của huyện Duyên Bình khen Cửu nhi không dứt miệng, Mạn Nhi, trẫm chợt thay đổi chút ý tưởng.”

“Ngài nói.” Duy trì mỉm cười, bà hết sức chăm chú nhìn ông, ánh mắt sùng bái mấy chục năm như một ngày, chưa bao giờ thay đổi khiến Linh Đế rất hưởng thụ.

Cầm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại như cũ, hôn khẽ một cái vào môi, “Trẫm quyết định cho Cửu Nhi một chút tự do, để cho hắn được lựa chọn, nàng nói đúng, con của chúng ta không giống với người khác. Không thể dùng phương pháp nuôi dạy hạng người bình thường mà đối đãi… Hừ, huyện Duyên Bình là đất phong của Đại Hi Khang, thua thiệt thì hắn vẫn là con trai thứ nhất của trẫm, cư nhiên mặc cho Hoàng Đường Sơn làm bậy nhiều năm như vậy mà không nghĩ ra một chút biện pháp đối phó, bó tay hết cách nhìn dân chúng chịu khổ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận