Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Một lần Linh Đế nghi ngờ đứa con lớn này không chịu được như thế không, thật ra thì đối tượng trường lộ thủy nhân chưa được tốt.

Nếu biết sớm như thế ông nhất định không mềm lòng, cho phép cung nữ ti tiện sinh con cho mình, “Bản lãnh viết thơ kể khổ của hắn cũng không tồi, mỗi năm đều viết mấy bức thư, đều là đang sống khổ cực ra sao, đạo phỉ khó đối phó như thế nào, đồ vô dụng”.

Nhìn một chút Cửu Nhi của ông vừa mới đi, không tới hai ngày, làm dài mặt mũi của ông, cũng khiến cho quan lại địa phương nhận thức được phong thái thái tử do ông lựa chọn.

Có sự tương đối, càng yêu thích Đế Tuấn hơn so với trước, ngay cả trước đó vài ngày ông cũng quên đi chuyện hắn lập cô gái kia làm chính phi.


Bây giờ nhớ lại, đơn thuần chính là hai cha con hả hê tranh giành, Cửu Nhi thích, vậy thì ông cho, một nam tử sừng sững, phải đáng giá nên hắn mới để vào mắt.

Tiêu hoàng hậu cười không nói, nhân cơ hội này nói giúp con một chút nữa.

Linh Đế tới, chỉ là muốn tìm người thích hợp để bày tỏ mà thôi, bà cần làm người nghe trung thực cho giỏi, hiện tại mức độ năm chắc đã thỏa đáng.


Ông quá kích động, còn phải cố làm uy nghiêm với các đại thần, làm bộ dáng như chẳng hề để ý, thậm chí lòng quá vui, nghẹn cái sự cuồng điên phát tiết.

Ngẫm lại, sau khi Cửu Nhi từ nhỏ ở Thất Sơn đã trở về, Linh Đế đến cung Tề Phượng xem qua gấp mấy lần so với trước kia, thỉnh thoảnh tìm bà nhắc đi nhắc lại, ngoài vẻ hài lòng, cũng thuận tiện ở lại.

“Ngài có chuyện khó hơn nữa để Cửu Nhi đi làm không, bệ hạ mau suy nghĩ một chút, cũng không thể để con quá hả hê”. Tay nâng một ly trà, Tiêu hoàng hậu cười híp mắt trêu ghẹo, ý vị đùa giỡn chiếm đa số.

Linh Đế giả bộ làm bộ dạng sầu bi, “Tạm thời trẫm không có nghĩ tới, hoàng hậu mau giúp một tay, chúng ta mau nghĩ biện pháp hạ thấp uy phong của hắn, tránh cho lui về sau hắn không coi phụ hoàng và mẫu hậu vào đâu.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận