Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Bên ngoài xe ngựa, hai người nam nhân cưỡi ngựa đi theo.

Người nam nhân thô kệch đến gần cửa xe chính là người có nhãn hồ ly.

Cái thân hình cao lớn thô kệch kia, cùng với ngũ quan xinh xắn, còn có một đỗi mắt đào hoa câu hồn, xem ra là không thích hợp.

Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn thì nàng phun một ngụm trà ra xa, sau đó liền khụ khụ khụ, cho nên Đế Tuấn thấy ngứa mắt mới đuổi hắn ra ngoài, nàng mới an tĩnh lại.

Rồi sau đó, mỗi lần không cẩn thận nhìn hắn, nàng đều có ý tưởng muốn xoa ngực thở dài.


Tại sao lại như vậy?

Làm sao có bộ dáng như vậy?

Đế Tuấn nhìn thấy nàng trợn tròn mắt, để quyển sách đang đọc dở xuống, đến gần nàng.

Bất mãn phất tay một cái, ''Nương tử, nàng còn nhìn? Hừ, nhìn hắn nữa, ta liền vẽ hoa vào mặt hắn.''


Hắn nói thật đấy, tuyệt đối không phải là uy hiếp.

''Phu quân, càng đừng ăn giấm, ta chỉ....khụ khụ....có chút không quen.'' Ngón tay chỉ ra ngoài cửa sổ, người khác vẫn hấp dẫn ánh mắt của nàng, nàng không hiểu lần thứ N.

''Hắn thật sự là Tiêu Duy Bạch sao? Phía dưới cái râu quai nón là tướng mạo này?''

"Da mịn thịt mềm, không khác với cái người ẻo lả ở Đại Tuyết Sơn.'' Hắn ác độc đánh giá, dư lực chửi bới, ''Không thể tin được loại nam nhân này, lời ngon tiếng ngọt lừa gạt nữ nhân, nếu không gia tăng đề phòng, không cẩn thận liền bị lừa.''

Mộ Lăng Không nén cười, học ánh mắt mờ mịt của hắn, phụ họa gật đầu, ''Phu quân nói không sai, thiếp cũng nghĩ như vậy, vậy chàng thì tốt hơn, vừa đáng yêu, lại càng mê người, đúng là người gặp người thích, bình thường đi trên đường, quay đầu lại nhìn, người nhìn chàng có rất nhiều."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận