Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Ta không có” cắn cắn cánh môi nàng quay mặt đi chỗ khác không dám nhìn Đế Tuấn, vẫn còn là quật cường kiên trì với ý nghĩ của mình .

Nàng cũng rất muốn ở cùng một chỗ với hắn, làm sao lại nguyện ý tách ra, vượt qua bao năm mới có thể một lần gặp được Cô Nhạn(mùa xuân).

Vậy mà Đại Đô đích xác không phải nơi có thể ở lâu nha.

Người của Đại Tuyết Sơn nhất định đang ở đâu đó lẳng lặng nhìn trộm.


Một Huyền Minh đi thì lại xuất hiện thêm nhiều hơn Huyền Minh khác, nằm trong tay bọn họ nàng không thể chịu đựng hơn.

Thay vì đợi tương lại bị vạch trần, không bằng bây giờ nàng lui trước mở đường.

Lui một bước trời cao biển rộng còn lưu giữ, nàng cùng Đế Tuấn có thể sung sướng tiêu dao qua ngày.

Làm người không thể quá tham lam.


Nếu không, khi tình yêu trở thành thù hận, nàng như thế nào có thể quyết tuyệt đối mặt.

Đế Tuấn thở dài lật người ngồi dậy, thuận tiện đỡ nàng lên, nhét cái gối mềm ra sau lưng, khiến Mộ Lăng Không cảm thấy thoải mái hơn chút, “Được rồi chúng ta vào thành công bố chút”

“Có gì sau đi, ta không muốn gặp lại bất kì nữ nhân nào xuất hiện bên cạnh ngươi, cái loại sự tình này ở Đại Đô là không thể tránh khỏi phát sinh, cho dù ngươi không muốn nhưng phụ hoàng cũng sẽ trăm phương ngàn kế để đạt được mục đích...... Tóm lại ta phải đi, không thể chọc đến nếu không ta chỉ có thể chạy trốn”. Nàng xù gai nhím đề phòng, chẳng sợ nói thêm một câu, lệ rơi đầy mặt.

“Không, đây không phải nguyên nhân chính” Đế Tuấn thoải mái nhéo nhéo chóp mũi nàng, gật đầu một cái, “Không đủ cao minh, lời nói dối này không đủ lừa gạt vi phu, ta chính là thái tử, người thông minh cơ trí nhất nước Mạt Thương, khi nào vi phu tin ngươi , coi như tính toán của ngươi thành công”.

Mộ Lăng Không cả kinh, không thể tin nhìn hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận