Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Một thoáng, nàng có cảm giác mình bị nhìn thấu từ trong ra ngoài, mỗi một góc tối dơ bẩn đều phơi bày trước mặt hắn, như bó đuốc chiếu vào, đến cuối cùng bị hỏa thiêu thành bụi tàn, thổi bay trong gió.

Không..... không thể nào.... .......

Đế Tuấn định thần, hắn cũng không có cách nào để nàng tâm sự với hắn chuyện trong lòng.

Chính hắn cũng không biết vì cái gì lại dùng ánh mắt thương hại nhìn nàng, vẻ mặt kia rõ ràng lộ vài phần cổ vũ, trấn an, quyết tâm đem chính mình giao phó cho nàng.


“Ta thật sự muốn ngủ, ngươi ra ngoài đi”. Mộ Lăng Không chật vật hướng chăn chui vào, việc này hoàn toàn căn bản không làm cho nàng cảm thấy an toàn,có lẽ không nhìn thấy Đế Tuấn sẽ tốt hơn.

Đáng tiếc, người nào đó lại không tốt đến vậy.

Trước hắn vẫn không đề cập vì cơ hội chưa tới, lại cũng lười nói chút làm cho nàng cảm thấy không thoải mái.


Nhưng bây giờ nếu nàng thấy sự kiện kia thực sự khốn nhiễu , sao không dũng cảm một chút đem những đau buồn trong lòng một lần nói ra hết.

Dễ dàng thoát chăn bông, khuôn mặt tiểu oa nhi cười vô cùng đáng ghét lộ ra, “Tiểu nương tử, đừng giả bộ a...... vi phu cùng ngươi hàng đêm ngủ, Vu Sơn mây mưa, cá nước thân mật, đã sớm đem ngươi nhìn từ trong ra ngoài....hừ ...hừ... đàng hoàng thẳng thắn thì tha, nếu có một tia giấu giếm, nhìn ta đánh cái mông ngươi”.

Nói xong, thật rút ra tiết khố, tính cho một cái trừng phạt”,..... BA.....” giòn tan, không đau, chỉ khó chịu.

Mộ Lăng Không xấu hổ vội vàng che lại vọt lên,” Này, tên thối lưu manh, ngươi đánh vào đâu vậy?”

“Lần sau không được làm vi phu sốt ruột, nếu không, không chỉ đơn giản thế này đâu” bờ môi chứa đầy ý cười xấu xa, quần áo từng món một kéo xuống, ánh mắt còn dẫn theo cái móc tựa như đánh tới, thỉnh thoảng mập mờ chen chen, chỉ sợ nàng không hiểu ngôn ngữ tay chân nên muốn biểu đạt thêm ý tứ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận