Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

“Này.. này... chúng ta vẫn còn đang chiến tranh lạnh, ngươi không được lại đây”. Nửa người trên đau, may mắn hạ thân vẫn có thể thoải mái duỗi chân, Mộ Lăng Không dùng hai chân đạp hắn một cước, kéo ra khoảng cách, cả người hướng phía bên trong lui vào.

“Chiến tranh lạnh......đó là nương tử đơn phương chủ trương, vi phu thì lại không nghĩ như vậy”. Thân trên lộ ra khuôn mặt ngây thơ của chàng thiếu niên, từ cổ xuống lại là thân thể rắn chắc của nam tử trưởng thành, không yếu, lộ ra nguy hiểm. “Ách ... Lăng Không của ta, nếu nàng thực sự nghĩ muốn tiếp tục dỗi, đương nhiên ta cũng không ngăn cản ngươi,nhưng nương tử không cho phép vi phu quản bận tâm trong lòng thì cũng phải công bằng cho cả hai....... ngươi cũng không có quyền trông nom ta nghĩ và muốn làm cái gì.”

“Tiêu Trúc!!!!! Ngươi xấu lắm!!!!”. Lưng dựa vào vách tường, nàng bi ai phát hiện mình đã không còn đường lui.

Mà hắn lại nắm chặt thời cơ từng bước ép sát lên, động tác nhẹ nhàng lại phi thường kiên định bắt đầu kéo người nàng, trên người chỉ còn sót lại vài miếng vải.


“Nương tử, ít bận tâm đi, đừng để ý đến vi phu”. Hắn chớp chớp mắt nhìn hai quả đào tiên hoàn mĩ của nàng, một tay không thể nào giữ hết, chỉ có thể nhìn, Mộ Lăng không rốt cục cũng có phản ứng, từ ửng hồng_đỏ rồi chuyển sang đen.

Nếu hắn có nửa phần dối trá thì hắn không phải nam nhân.

Để chứng minh, hắn trực tiếp đem mặt kề sát lên, mỗi tay một cái, thỉnh thoảng còn phát ra âm thanh như tiếng cười.


Mộ Lăng không nghe đến trong lòng phiếm lạnh.

Hơi cúi đầu một chút, liền thấy hắn thè đầu lưỡi ra, dùng biện pháp vô cùng đỏ mặt, đem nàng biến thành một đạo điểm tâm ăn xong, liếm liếm vô cùng sảng khoái.

“Ngươi không phải nói muốn cùng thảo luận sao? Mau dừng lại, ta đáp ứng ngươi rồi còn chưa thôi”. Thân hình bị hắn dấy lên từng cảm giác run sợ, nàng cắn chặt cánh môi không cho phát ra âm thanh.

Đế Tuấn lẩm bẩm, “ Ta hiện không nghĩ sẽ nói chuyện”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận