Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Rất nhiều thân cận nóng bỏng như vậy, nơi nào hắn nguyện ý nhẫn nại chứ, tạm thời để tất cả xuống, chờ sau khi được thỏa mãn xong mới cho phép mình được buông thả.

Nhìn nàng còn đắm mình trong kích tình, chậm chạp không có cách nào hồi hồn, hắn không nhịn được sinh ra nhiều cảm khái.

''Cổ nhân không lấn được ta....''

"Cái gì?" Mộ Lăng Không không hiểu, mắt phượng chớp chớp, nghi ngờ nhìn hắn.

''Vợ chồng gây gổ, vẫn là lên giường hòa.'', hắn nói xong liền ôm lấy đầu để mặc cho nàng đánh, ''Này, đừng đánh mặt, chỗ này là vi phi thường dùng.''


Tiểu Nam đứng ở cửa chần chờ hồi lâu, không dám đưa tay gõ cửa.

Tiểu Bắc chạy tới, nhỏ giọng nói: ''Ngẩn người cái gì? Không mau báo tin cho Điện hạ.''

''Ta không dám'', mặt Tiểu Nam đỏ lên, ''Vừa đúng lúc, hay là đổi cho ngươi đi.''

''Gia và nương nương lại đang...''


''Hừ!'' Tiểu Nam trực tiếp che miệng của hắn, tránh cho hắn lắm mồm, ''Chúng ta đợi một chút, không có động tĩnh....đoán chừng đã kết thúc, rồi ta mới gõ cửa.''

Chính là như vậy, bọn họ mới không bị mắng.

Đều do hoàng thượng, không tới sớm, giá lâm đúng lúc thời điểm gia đang hăng hái nhất.

Nàng có sinh thêm tám cái miệng cũng không dám mở miệng.

Bên trong truyền ra tiếng nói, ''Nói thầm cái gì ngoài đó, lớn tiếng chút, gia không nghe được.''

Hai người nhìn nhau, cung kính nói: ''Hoàng thượng giá lâm, hoàng hậu nương nương giá lâm.''


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận