Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Cửu Nhi, hiện tại mẫu hậu không có thời gian đặt hết tinh lực ở trong triều, con đã trưởng thành, lần này đều dựa vào con."

Nàng khẩn cầu nhìn hắn, ánh mắt kia khiến cho không người nào có thể cự tuyệt.

Đế Tuấn nghiêm mặt, "Con đi sắp xếp, phụ hoàng chưa chết."

Ngụ ý, chính là khi biết rõ chuyện này, hắn không thể đăng cơ.


Tiêu hoàng hậu nói đơn giản, nhưng đầu óc Đế Tuấn chuyển cũng không chậm.

Một khi đã làm tang lễ cho Linh Đế , thì đồng nghĩa với chiếu cáo thiên hạ, từ nay không còn người này trên thế gian nữa.

Cho dù là tương lai hắn trở lại, trên nước Mạc Thương cũng không có đất cắm dùi.

Mà Hoàng đế khởi tử hoàn sinh, cả đời cũng chỉ có thể sợ hãi rụt rè sống ở chỗ tối, nếu không thì giải thích như thế nào với bách tính, Hoàng đế đã an táng hoành tráng lại xuất hiện lần nữa?


Linh Đế cả đời kiêu ngạo, bảo hắn cả đời không thể lộ mặt, còn không bằng trực tiếp muốn tánh mạng của hắn.

"Cửu Nhi! ! Con phải suy nghĩ một chút, kẻ ác có khả năng tự do xuyên qua Cấm Cung được thủ vệ sâm nghiêm , bày kế thay xà đổi cột dưới mắt của mọi cao thủ, nàng sao có thể dễ dàng thả phụ hoàng con trở lại?" Tiêu hoàng hậu cắn môi đỏ mọng, máu đỏ tươi theo hàm răng nhỏ xuống, đau nhức làm nàng thoáng tỉnh lại một chút, tập trung tinh thần, "Chuyện này không cần tranh cãi nữa, lần này, con phải nghe lời. . . Mẫu hậu cũng không có thời gian giải thích nhiều cho con."

Nàng khoát tay chặn lại, ngăn không cho Đế Tuấn cãi lại, có chút hâm mộ nhìn về Mộ Lăng Không, vừa tiếp tục nói, "Con và phụ hoàng con không giống nhau, cho nên Lăng Không nhất định sẽ may mắn nhiều hơn mẫu hậu, chờ con lên ngôi, muốn lập nàng làm hậu, thì mẫu thân giơ hai tay ủng hộ, nếu như có cơ hội, thật muốn tận mắt nhìn thấy đám cưới của con."

Lời này nghe tới, lại có mấy phần tư vị ly biệt.

"Mẫu hậu." Đế Tuấn không đồng ý khẽ gọi một tiếng, lúc này không muốn nàng tiếp tục nói nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận