Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Hắn dùng chiêu mà người ta không thể đỡ nổi để thông báo, cái hắn muốn, là mạng của Tuyết Cơ .

Theo lý thuyết, hai người chưa bao giờ gặp nhau, thường ngày không oán hôm nay không thù, ra tay đã muốn đoạt tánh mạng người, cực kỳ không hợp tình lý.

Nhưng Đế Tuấn vốn chính là người không thể dùng lẽ thường để suy tính nha.

"A ——" một tiếng hét thảm, Tuyết Cơ tung bay thật xa, một vết thương sâu tới xương từ vai trái nghiêng vượt qua đến sau lưng, màu máu trong nháy mắt nhiễm đỏ áo mỏng, miệng vết thương nhìn qua hết sức dữ tợn.

Đế Tuấn dưới kiếm rỉ máu, đuổi sát theo, "Chà, máu của ngươi không phải màu trắng sao, thật sự là kỳ quái, Thần vương ở Đại Tuyết Sơn hóa ra cũng là người."

"Ngươi đến tột cùng là người nào? Tới Đại Tuyết Sơn làm gì." chân của Tuyết Cơ đang run, không thể đè nén dừng lại.

Nhìn về gò má của Đế Tuấn, chỉ cảm thấy một hồi mê muội.

Đây là thiếu niên cả người tràn đầy tư vị như mê, khiến Tuyết Nữ không chớp mắt, hô hấp chợt ngừng.

Thật là nhích tới gần mới có thể phát hiện, phía sau nụ cười của hắn ẩn dấu huyết khí, từng tia một, từng chút, long trời lở đất.

Ma!

Không sai, cảm giác chính là ma!

Nàng đánh không lại hắn.

Mạng của nàng, có lẽ cũng sẽ mất trên tay của hắn.

Ảo giác chết chóc, trong nháy mắt tràn ngập trong trí óc.

Tuyết Cơ cơ hồ không thể thở nổi.

"Ta là người như thế nào? A, ta chỉ là một người phàm ở chân núi mà thôi, cùng nương tử nhà ta vào núi đi dạo một chút, đến nhà gỗ nhỏ muốn dừng chân một đêm, ăn chút đồ ăn nóng, không nghĩ đến bị người vô cớ quấy rầy. . . Không có biện pháp, không giết ngươi, thì cơm cũng ăn không ngon." Tay hắn liền vuốt, ngây thơ nháy mắt mấy cái.

Nhưng —— nhưng ——

Tại sao, hắn thế nhưng có thể dùng phương thức nhẹ nhàng như thế thông báo giết nàng.

"Không, ngươi đừng tới đây, ngươi không phải là người, tuyệt đối không phải là. . ." Lảo đảo lui về phía sau, Tuyết Cơ muốn chạy trốn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui