Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Đế Tuấn giữ lại tay nhỏ bé muốn lấy vũ khí của nàng, lại đưa túi rượu qua, để cho nàng uống liền ba ngụm, yêu cực kỳ bộ dáng xinh đẹp nàng đỏ ửng hai bên má, "Nương tử, nàng lại quyến rũ ta, hắc hắc, nàng hiểu, vi phu thật sự không phải người có định lực."

"Phi, còn náo, bên ngoài có người tới." Nàng đá hắn một cước, ánh mắt nóng bỏng như vậy , khiến lòng người hoảng sợ.

Rất nhanh, Mộ Lăng Không phản ứng kịp, "Người của chàng? ?"

"Gia,tòa bộ thành viên của đoàn Long Đằng đến, xin ngài phân phó." Sau ba tiếng gõ cửa chậm mà có lực, một giọng nói thô két vang lên.


"Hầu lấy, vội đấy." Nói ra bốn chữ, Đế Tuấn tiến tới, che môi anh đào, gặm cắn mấy cái, lại cảm giác chưa đã ghiền, thở phì phò nói, " Mặt nạ da mềm này cản trở vô cùng, ghét ghét."

"Không phải là do chàng phân phó, ta mới mang lên nha, hiện tại lại ngại." Làm thê tử thật là không dễ dàng, gió cũng là hắn, mưa cũng là hắn, phu quân khó chiều.

"Cho nên nói rồi, phải nhanh giải quyết mọi chuyện, vì để sớm ngày nhìn rõ hình dáng nương tử, vi phu liều mạng với bọn hắn." Thong thả ung dung giúp nàng buộc lại áo xốc xếch, Đế Tuấn vẫn chưa thỏa mãn, liếm liếm cánh môi.


Trong nháy mắt lại khôi phục khuôn mặt uy nghiêm lạnh lùng, "Bốn người các ngươi cùng nhau vào đi."

Cửa nhà gỗ bị người từ bên ngoài nhẹ nhàng mở ra.

Trong nháy mắt khi cánh cửa khép mở , Mộ Lăng Không đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy đông nghẹt bóng người đứng, một màu áo đen, dung nhập vào bóng đêm, quân dung uy nghi, không một người nói chuyện, trầm tĩnh nghiêm trang cùng đợi.

Bốn nam nữ, nối đuôi mà vào, cửa lần nữa đóng chặt, tránh cho tiết ra khí nóng trong phòng.

"Đoàn Long Đằng là ý tưởng tạm thời của phụ hoàng ý dùng để gây khó khăn cho vi phu khảo nghiệm, có một ngày, trong lúc hắn rãnh rỗi ăn no không có việc gì làm, thì viết một phong thơ cho ta lúc vẫn còn ở núi Thiếu Thất. . .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận