Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

Mộ Lăng Không không nhắc lại nữa, quay lại chuyện giang hồ.

Nàng bắt đầu có chút quyến luyến cuộc sống bình thường không có tranh đấu này, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ, buổi tối có hắn bên cạnh, cảm nhận được thân thể của hắn tỏa ra nhiệt độ nóng rực, còn có lực hô hấp đều đều, đang ở bên gối, hắn thậm chí sẽ như bạch tuộc, ôm lấy nàng, một giờ một khắc đều nguyện không chia lìa....

Nàng thích.

Thật sự rất thích.

"Phu quân, bạc của chúng ta đã đủ dùng, lần trước chàng cho thiếp một xấp ngân phiếu, đủ để chi tiêu trong phủ.'' Trên thực tế, vài chục vạn lượng bạc, coi như bọn họ quá tay tiêu xài, sợ là ba đời cũng không hết.


Tiêu Trúc tán đồng gật đầu, ''Hiện tại là có thể, nhưng mà tương lai, dùng nhiều cho mấy đứa trẻ, vậy thì không đủ, nàng nghĩ thử xem, chúng ta ít nhất cũng phải sinh một chục đứa, con trai con gái, mỗi đứa là 6, tiểu tử thúi sẽ phải lập gia đình, chuẩn bị gả khuê nữ, phải chuẩn bị đồ cưới phong phú, nàng sẽ sinh bảo bảo cho ta, cái gì cũng không thể uất ức."

Mộ Lăng Không tiếp tục trợn mắt cứng lưỡi, trên thực tế, gần đây nàng thường bị hắn lôi ra ngoài lý luận sống thực tế, nói không ra lời.

Hắn. . . Hắn. . . Hắn. . . Không phải là nghĩ quá nhiều rồi.

Một chục, mười hai đứa bé?


Cúi đầu, nhìn chằm chằm bụng bình thản như cũ, nhìn thật lâu.

Như thế nào nàng cũng không nghĩ đến, trong bụng có hình dáng của bảo bảo.

Mười hai! ! !

Thật thua lời nói của hắn.

Hừ, người mà mang thai, sản xuất, bị tội, chịu khổ là nàng.

Mà hắn, chẳng qua là phụ trách ‘ gieo giống ’, trên thực tế, chuyện tạo đứa bé mới là nhân tiện hoàn thành, phần lớn thời gian, hắn mới là cả người vui vẻ, sung sướng liên tiếp .


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận