Phu Quân Trắng Mịn Là Con Sói

''Nương tử, nàng ngoan ngoãn ở trong nhà, chờ ta trở lại, có đúng hay không?" Có lẽ nhìn thấy mộ mặt hơi khác thường của nàng, hắn lập tức chuyển đổi vẻ mặt, tội nghiệp bắt được tay áo của nàng.

Nàng dở khóc dở cười, ''Thiếp không đợi chàng, còn có thể đi đâu? Phu quân, hôm nay chàng chơi tuồng đủ chưa.''

"Vừa nghĩ tới nhiều ngày không thấy được Lăng Không, trong lòng của ta cảm thấy thật là khổ sở, bây giờ mặc dù chưa có chính thức lên đường, thì đã bắt đầu có cảm giác nhớ nhung.'' Hắn càng nói càng dũng cảm, động tay động chân, thuần thục cởi ra nút áo, tiến quân thần tốc, hoàn toàn không để ý tới nàng giãy giụa theo thói quen.

Dù sao đến cuối cùng, người thắng đều là hắn, không có chút hối hận.


"Nương tử, chừng hai tháng không thể giao thuế nông nghiệp cho nàng rồi, mấy ngày nay, để ta tạm ứng trước, sau khi về, sẽ trả lại cho nàng.''

Cái người này, mỗi lần đều thích nói những lời làm người khác đỏ mặt, mặc dù nàng dần dần có thói quen, cũng không tránh được vẻ khốn quẫn.

"Hai tháng? Muốn đi đâu mà lâu như vậy? Chàng chuẩn bị đi đâu?'' Nàng cố gắng nói sang chuyện khác, không có hỏi chuyện chánh sự, thế nào can tâm bị hắn dùng nam sắc mê đi tầm hồn, khiến cho bị áp đảo phía dưới, ăn sạch sành sanh.


''Đi Đại Đô.'' Hắn hôn lên bờ môi của nàng, đầu lưỡi đẩy ra hàm răng, trằn trọc thăm dò, trả lời không yên lòng.

Bị đốt lên một đốm lửa, thật lâu sau nàng mới đoạt được quyền nói chuyện, tùy hắn gặm nhắm không ngừng gáy cổ của nàng, ''Đại Đô. Đúng rồi, trước đó chàng muốn nói là đi kinh thành, phu quân, chàng thật sự đi buôn bán sao. Hay là nói, lệnh của sư môn, không dám không nghe theo."

Vì thành thân với nàng, hắn đã tự mình hoàn tục rồi.

Mặt ngoài yên tĩnh, nàng cảm thấy như che giấu sóng ngầm mãnh liệt, làm người ta hết sức lo lắng.

Thân phận của hắn, nàng chưa bao giờ hỏi đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận